Tề Gia Mẫn đại sát tứ phương!
Tề Gia Mẫn thực sự không muốn nhưng cũng đành chịu, cô là người tốt và chu đáo, Khang Kỳ bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn tìm một cơ hội đối phó với cô, có lý nào cô lại chạy trốn chứ?!
Rốt cuộc, đây cũng không phải là tính cách của cô!
Tề Gia Mẫn nhìn tiểu tử kia tê tâm liệt phế, xoa xoa cổ tay, bối rối nói: “Nam nhân bây giờ đều vô dụng vậy sao?”
Bọn côn đồ bị làm nhục đến mức gãy cả chân tay, cảm thấy xương cốt một lần được nắn lại, nói năng không muốn nói là khó nghe haha.
Ánh mắt của Tề Gia Mẫn chuyển sang người đàn ông vừa mới cố gắng “hăng hái làm việc nghĩa”. Hắn cố nặn ra một nụ cười trừ: “Chà, nếu đã không cần giúp đỡ...”
Hắn chưa kịp nói hết Tề Gia Mẫn đã mở miệng: “Mấy là đồng lõa.”
Người đàn ông rùng mình sợ hãi, bất ngờ quỳ xuống, nói không mạch lạc: “Không, không! Tôi thực sự muốn cứu cô. Cô tin tôi, cô phải tin tôi!”
Hắn cơ hồ muốn khóc luôn rồi.
Tề Gia Mẫn nghi ngờ nhìn, không hoàn toàn tin lời nói của hắn. Là một người hiện đại xuyên không, cô đã thấy quá nhiều loại kịch bản “giả anh hùng cứu mỹ nhân” này rồi, lúc cô năm tuổi học mẫu giáo cũng không bị lừa đâu!
Tề Gia Mẫn chế nhạo nói: “Bà giáo ở nhà trẻ cũng không chơi loại xiếc này. Nhìn anh xem, có quỷ mới tin!”
Tề Gia Mẫn xoa xoa nắm đấm, người đàn ông tô son trát phấn run rẩy lui về sau: “Đừng tới đây, tôi nói cho cô biết, tôi là người của công ti Già Hưng!”
Tề Gia Mẫn kinh ngạc nghiêng đầu, thật không hiểu những người này sở thích là gì, suốt ngày giả mạo người của công ty Gia Hưng có phải là thú vị không?
Cô phá lên cười và nói: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
Cô nói: “Người cuối cùng mạo danh người công ty Gia Hưng trước mặt tôi có kết cục như thế nào, anh muốn biết không?”
Ngại quá, thứ tôi nói thẳng, không muốn biết!
“Hắn ta bị tôi đánh đến rơi răng xuống hố phân! Không muốn chết, anh có toàn quyền tự giải thích. Chỉ cần nói sai một dấu câu tôi cũng đánh chết anh! Tôi sẽ cho anh biết nữ nhân xấu xa hơn nam nhân là có ý gì!”
Nhìn người tô son trát phấn này không hề giống một người có lá gan dám hành hiệp trượng nghĩa, ánh mắt phiêu dật, suýt chút nữa đem bốn chữ “tôi là kẻ xấu” viết lên mặt. Cô cười: “Nắm đấm của tôi không nhận ra người đâu!”
Trước thực lực tuyệt đối, tiểu bạch kiểm lập tức nói: “Tôi, tôi, tôi giải thích, tôi thú nhận tất cả!”
Dù đã tiếp nhận hành việc của mẹ con Vương Phái Chi nhưng họ không hài lòng với số tiền mà mẹ con bọn họ đưa ra mà sinh ra suy nghĩ khác. Xét cho cùng, Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh vẫn có chút danh tiếng ở Thượng Hải, nếu có thể trở thành con rể của Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh thì chắc chắn sẽ nhận được nhiều hơn những gì Vương Phái Chi đã đưa ra.
Rốt cuộc, tấm gương của Tề Quang Chí vẫn ở trước mặt! Chỉ vì cưới Tề Linh Nghi mà cuộc sống của ông đã hoàn toàn khác. Ai có thể ngờ rằng trước bốn tuổi ông là một tiểu ăn mày, vì được nhà họ Tề nhận nuôi và vì gả cho Tề Linh Nghi, bây giờ đang an tọa ở Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh!
Phải biết rằng, con trai duy nhất của nhà họ Tề là Tề Linh Hiền cũng không có chỗ đứng!
Vì vậy, bọn họ đã tự mình đạo diễn, thiết kế nên một pha “anh hùng cứu mỹ nhân” như vậy.
Chỉ là diễn xuất chưa xong diễn viên đã toi đời.
Họ thực sự đánh giá thấp sức chiến đấu của Tề Gia Mẫn.
Nói chung, ngàn lời nói tụ lại thành một câu thì đây là nhóm giang hồ không có đạo đức chức nghiệp.
Tề Gia Mẫn trực tiếp đạp tên gia hỏa tô son trát phấn này. Ai mà biết tên nam nhân này lại yếu như vậy. Tề Gia Mẫn không cảm thấy dùng nhiều sức mà hắn đã ngã lăn xuống đất, khiến cô hoài nghi người này có phải ăn vạ hay không.
Tề Gia Mẫn vừa rút chân về, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, giống như tiếng gà kêu.
Tề Gia Mẫn chế nhạo, cúi đầu chỉnh trang lại áo khoác, nâng cằm lên, kiêu ngạo hỏi: “Không phải vừa rồi muốn cùng ta chơi đùa sao? Vui không?”
Mấy tên đàn ông to lớn lắc đầu như lục lạc.
Tề Gia Mẫn cười nói: “Tôi thấy cũng khá vui vẻ. Lần này tôi cho mấy người cơ hội, không giao ngươi cho phòng tuần tra. Mấy người trở về...”
Cô nheo mắt nói: “Mấy người trở về cũng không cần thay đổi triệt để làm lại người. Trước hết dưỡng thương cho tốt, cố gắng vực dậy rồi quay lại đây báo thù. Tôi rất hoan nghênh!”
Bây giờ, đầu của những người này còn lắc nhanh hơn.
Theo lý thuyết lúc này nên nói một vài lời tàn nhẫn nhưng thực lực chênh lệch quá lớn khiến bọn họ cảm thấy trong lòng thấp thỏm, mà Tề Gia Mẫn này suy nghĩ quái dị khiến bọn họ muốn né xa.
Đặc biệt, khi Tề Gia Mẫn nói lời này, bọn họ cảm thấy rằng cô gái này rõ ràng hy vọng rằng bọn họ sẽ đến “tìm cô ấy” thường xuyên để cô ấy có thể luyện tay nhiều nhiều.
Nhất định là như thế, nhất định là cái dạng này!
Bọn họ tuyệt đối không thể trúng kế!
Lúc này, chó má gì đó nào dám chửi!
Mà Tề Gia Mẫn quả thật là một cô gái nhỏ vô cùng tốt, cô tiếp tục ôn nhu nói: “Còn nữa, tôi khuyên các người, loại côn đồ cấp ba này ra ngoài đừng nên bừa bãi giả danh người Công ty Già Hưng! Mấy người đã thấy công ty Già Hưng làm ra những việc như thế nào chưa? Thật sự, đi đêm lắm có ngày gặp ma, đừng tự mình đào mồ!”
Đám côn đồ: “???”
Tề Gia Mẫn nói lời triết lí: “Nếu để cho Cao Như Phong gϊếŧ các người thì thật là buồn chán chết mất. Làm người nha, luôn là muốn tích mệnh. Các người nếu cảm thấy cuộc sống sinh hoạt nhàm chán có thể tới chỗ tôi kiếm chút thú vị.”
Lắc đầu điên cuồng, lại điên cuồng lắc đầu!
Không, chúng tôi không muốn!
Tề Gia Mẫn liếc nhìn đám đông một lượt, ung dung vỗ nhẹ áo khoác rồi lướt qua một đám rác rưởi, đi ra khỏi con ngõ hẻm.
Thay vì quay trở lại công ty, cô quay lại và rẽ sang một con đường khác. Con đường này nhộn nhịp hơn ngõ mới nãy, bởi vì ở đây có rạp chiếu phim và rạp hát, có nhiều quán trà và cửa hàng nhỏ nên rất nhiều người bán đồ ăn vặt.
Ba Tề thích ăn nhất đại lương bì Sơn Tây[1] trên đường này, Tề Gia Mẫn đi vòng qua đây vì cô muốn mua món đó cho ba.
([1]lương bì Sơn Tây: Lương bì là món mì lạnh được làm từ mì sợi lớn, rau mùi, giá đỗ, dưa chuột thái lát… Sau này, món ăn được biến tấu cho thêm đường, giấm, ớt để tăng thêm hương vị. Món này là món ăn đường phố rất phổ biến ở Thượng Hải.)
Nhà họ Tề được coi là khách quen của quầy hàng nhỏ này, nên Tề Gia Mẫn và ông chủ là Phúc bá cũng quen biết nhau.
Vợ chồng Phúc bá rất nhanh liền nói: “Tề tiểu thư tới thật đúng lúc, cháu tới muộn mấy phút nữa là quán đóng cửa rồi.”
Tề Gia Mẫn khó hiểu: “Sớm như vậy?”
Ngày thường, buổi tối từ 8 - 9 giờ Phúc bá sẽ đóng cửa, mà bây giờ mới buổi chiều.
Phúc bá nâng mắt liếc nhìn, thấp giọng nói với cô: “Cháu xem, hôm nay Công ty Già Hưng và bang Thanh Long ở quán trà đối diện, nếu đánh nhau, cái sạp nhỏ của ta cũng tổn hại. Thà đóng cửa sớm tránh bị vạ lây.”
Tề Gia Mẫn nhìn lại, quả nhiên thấy những quầy hàng nhộn nhịp ngày thường đều đã tiến hành thu dọn. Có thể thấy, ai cũng không muốn rước phiền toái.
Trên thực tế, sau khi Tề Gia Mẫn xuyên không, thời gian trôi qua, phần lớn nội dung trong sách, giống như có một cục tẩy tẩy đi, từ từ biến mất. Có một số người và một số điều mà cô không nhớ rõ lắm. Một số chi tiết hoàn toàn đã bị lãng quên. Những gì cô có thể nhớ bây giờ không gì khác ngoài một số chỉ dẫn chung và một số sự kiện lớn.
Bất quá Tề Gia Mẫn cảm thấy vẫn tốt, dù sao cô cũng nhiều hơn những người khác một cái bàn tay vàng.
Ít nhất, cô cũng có thể bảo vệ gia đình mình ít nhiều.
Cô không nhớ khi nào thì Công ty Già Hưng và bang Thanh Long hoàn toàn xé nát mặt của nhau; cô cũng không nhớ khi nào thì bang Thanh Long hoàn toàn biến mất, nhưng có lẽ, khoảng thời điểm hiện tại cũng không sai biệt lắm.
Cô chớp mắt, gật đầu nói: “Quả thực, nên cẩn thận một chút. Người không có phận sự như chúng ta không nên chọc vào loại này.”
Phúc bá: “Còn phải nói nữa!”
Phúc bá nhanh chóng đưa lương bì cho Tề Gia Mẫn, nói: “Tề tiểu thư, cháu chỉ có một mình nên cẩn thận hơn chút.”
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Vâng!”
Cô cầm lấy lương bì, lại nhìn vào quán trà, trên tầng hai có rất nhiều người mặc áo đen. Hai người đàn ông một già một trẻ đang ngồi ở ghế gần cửa sổ, một trong số họ không ai khác chính là người quen cũ của Tề Gia Mẫn - Cao Như Phong.
Lúc này, Cao Như Phong đột nhiên nhìn về phía Tề Gia Mẫn, hai người chạm mắt nhau. Cao Như Phong hai mắt tối đen không đáy, lãnh đạm lạnh lùng, tràn đầy... sát khí.
Người như vậy thật là tràn ngập tính xâm lược!
Cô lập tức quay đầu, đổi đường, bước nhanh trở về.
Năm nay, không chỉ nam nữ chính có duyên mà cả nam chính cùng vai phản diện cũng có nữa.
Bằng không cũng không thể gọi là kẻ thù một mất một còn!
Tề Gia Mẫn còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng hô hào quát tháo từ phía sau. Cô nhìn lại quán trà thì thấy thật sự bắt đầu đánh nhau.
Những người bán hàng trên khắp phố phường cũng bất chấp, chỉnh tề thu dọn đồ đạc, đẩy xe quầy đi nhanh tránh bị liên lụy.
Tề Gia Mẫn ở cái góc này cũng vẫn nhìn thấy bên trong quán trà. Ánh mắt của cô rơi vào tầng hai, lúc này thấy mấy người đang vây ẩu đả Cao Như Phong, rất hỗn loạn.
Có lẽ là người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn, Tề Gia Mẫn nhìn ra được, kỳ thực nhân thủ bên phía Cao Như Phong ít hơn, cơ hồ suýt chút nữa đã bị người khác đánh chết. Tuy nhiên, Cao Như Phong hoàn toàn có khả năng đánh lại! Hắn ném hết tên này đến tên khác.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, máu tươi bắn tung tóe khắp người.
Thật kinh khủng!
Mặc dù Cao Như Phong có ít người ở đây và xem ra nhân lực không mạnh, nhưng vì bản lĩnh của mình, hắn đã đem thế cục vãn hồi không ít.
Thông thường, bất cứ ai nhìn thấy một cuộc chiến như vậy phải nhanh chóng trốn đi, nhưng Tề Gia Mẫn lại không hề di chuyển, chỉ quan sát trận chiến.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ. Khi cô nhìn lên thì thấy một người đàn ông đang tiến lên trên bức tường cao với khẩu súng trên tay. Hắn rất thận trọng và nghiêm túc. Vì góc nhìn phía này bị khuất nên hắn không nhìn thấy Tề Gia Mẫn.
Xuyên qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tề Gia Mẫn nhìn thấy một khẩu súng thực sự.
Cô nín thở không dám nhúc nhích, dựa vào tường.
Người đàn ông tiến về phía trước một lúc lâu và cuối cùng dường như đã tìm được một vị trí hoàn hảo, hắn giơ súng lên và nhắm nó vào quán trà.
Tề Gia Mẫn hơi nheo mắt, trong chốc lát cô linh quang nhận ra: mục tiêu của hắn là Cao Như Phong.
Ngay lúc tên sát thủ bóp cò, một túi lương bì từ trên trời rơi xuống, giáng nặng lên người hắn!
Tiếng súng nổ vang! Bằng!