Chương 7“Khoai tây nướng?”
Đại Bảo chưa từng nghe đến khoai tây nhưng mà mùi hương cũng thật ngon quá đi. Hắn cùng nương đi ngang qua tửu lâu tốt nhất trên trấn, ngửi được mùi đồ ăn bay từ trong đấy ra. Thế nhưng còn không thơm bằng cái này đâu nha.
Ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Thư Khanh đã không quan tâm đến gì mà cầm khoai tây lên ăn. Nàng một bên thổi thổi, một bên đem khoai tây lột vỏ bên ngoài, lại cầm củ khoai ném tay trái đến tay phải qua lại vài lần, sau đó cắn một ngụm, thỏa mãn mà thở dài một tiếng cứ như ăn được món ăn trân mỹ vị trên đời.
Đại bảo xem mà nuốt nuốt nước miếng.
Hắn cũng chỉ là hài tử mới sáu tuổi thôi, lại chịu đói thiếu dinh dưỡng nhiều năm, chỉ do dự trong chốc lát rồi cũng học theo bộ dáng của Diệp Thư Khanh mà ngồi xổm lột vỏ khoai tây.
Diệp Thư Khanh cũng không quên dặn cậu bé: “Cẩn thận coi chừng nóng đấy nhé.”
Đại Bảo thật cẩn thận mà đem vỏ khoai tây lột ra, nhìn thịt củ khoai bên trong màu vàng nhạt nhẹ nhàng mà cắn một ngụm. Hương vị thơm ngon bùi bùi ngọt ngọt ập tới trong nháy mắt khiến tiểu gia hỏa đôi mắt sáng ngời.
“Ăn thật ngon a.”
Đại Bảo nhịn không được mà tán thưởng. Hai tay cậu bé ôm củ khoai cắn từng ngụm, chỉ trong chốc lát liền hết sạch, thậm chí còn tiếc mà liếʍ liếʍ các đầu ngón tay, xong rồi mới tha thiết mà nhìn Diệp Thư Khanh.
Xem bộ dáng kia kìa, rõ ràng là muốn ăn nữa mà.
Diệp Thư Khanh thân thể này đã bị đói bụng ba ngày, một củ khoai tây nướng hiển nhiên là chưa đủ no nhưng dù sao vẫn đủ để lót dạ. Trong nháy mắt làm nàng thoải mái đến nheo cả mắt, sức lực cũng được hồi phục được năm sáu phần.
Nhìn bộ dạng them thuồng của Đại Bảo, nàng mỉm cười: “Chờ ta đấy.”
Lúc này nồi khoai tây luộc trong nồi đã chín, khói bốc lên nghi ngút. Nàng mở nắp nồi, vớt năm củ khoai ra. Khoai tây trong hệ thống là loại vỏ mỏng, nấu qua nước sôi một lượt, chỉ cần xé nhẹ vỏ đều dễ dàng lột ra. Diệp Thư Khanh lột hết cả năm củ xong lại nghiền nát rồi trộn chung với cây tể thái cắt nhuyễn. Nàng đem nước trong nồi đổ hết ra ngoài, để hơi nước bốc lên hết rồi cho vào một xíu dầu, cũng may là nhà này vẫn còn chút dầu đấy.
Chờ đến khi dầu trong nồi nóng lên, nàng đem hỗn hợp cây tể thái cùng khoai tây nghiền làm thành từng cái bánh rán. Chỉ trong chốc lát bánh rán liền đổi màu vàng ươm. Mùi hương của bánh rán rau tể thái khoai tây ngập tràn cả căn nhà nhỏ.
“Mùi thật thơm.”
Đại Bảo nhìn chằm chằm từng chiếc bánh rán trong nồi mà nuốt nước miếng. Cái món đồ ăn này so với khoai tây nướng lúc nãy mà nó ăn qua xem chừng còn thơm ngon hơn nữa.
Năm củ khoai tây cùng với khoảng nửa rỗ rau tể thái làm được hai mươi cái bánh rán. Chờ bánh chín đều hai mặt Diệp Thư Khanh vớt chúng để vào một bát. Đại Bảo kế bên nhìn đến không dời được mắt.
Diệp Thư Khanh dời cái bát đến gần cậu bé: “Ăn đi.”