Chương 6Hắn đây đều đem bánh bột bắp yêu quý để cho nàng, vì cái gì mà nữ nhân lại không chịu cho hắn ăn cháo rau dại. Nương bảo không để nàng đói, thế nhưng mà hắn cũng đói đây mà….
Nhìn đứa bé trước mắt nước mắt lưng tròng, Diệp Thư Khanh trong lòng mềm nhũng, vuốt vuốt đầu Đại Bảo rồi nói: “Đừng khóc, tỷ tỷ liền làm đồ ăn ngon cho đệ liền đây.”
Nói xong liền đưa khoai tây trong tay xòe ra.
Đại Bảo lại có chút điểm phát ngốc rồi. Hắn nhìn chằm chằm bàn tay của nàng mà suy nghĩ nữ nhân này thiệt kỳ quái a. Mấy hôm trước đều là đuổi theo hắn mà đánh hôm nay thế nhưng lại sờ đầu của hắn. Tay của nàng cũng thật mềm mại quá đi, thật giống với nương. Nàng lúc này với nàng hai ngày trước thật không giống nhau.
Diệp Thư Khanh không chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Đại Bảo, nàng đem khoai tây mang tới bệ bếp, vén tay áo lên, trước mắt đem cháo đã ôi thiu trong nồi đem bỏ, rửa sạch nồi một lần. Lại đem khoai tây rửa sạch sẽ để qua một bên.
Nàng để ý thấy trên bệ bếp có một rổ đựng rau dại nhìn thoáng qua là cây tể thái, dây là loại rau mà nông thôn thường cấp là thức ăn, bây giờ đúng lúc đang sinh trưởng tốt.
Cho nên Diệp Thư Khanh chuẩn bị làm bánh rán khoai tây cây tể thái.
Nàng trước tiên đem đồ ăn rửa sạch sẽ, dùng dao băm nhỏ đặt sang một bên. Sau đó bắt đầu nhóm lửa, không có l*иg hấp, nàng liền múc nửa chén nước đem khoai tây nấu chin. Diệp Thư Khanh một lần nấu năm củ khoai tây, lại nướng hai củ khoai tây trong bếp lò, liền ngồi xổm một bên nhóm lửa.
Đại Bảo nhìn thân ảnh nàng bận rộn, lòng tràn đầy nghi hoặc. Nương không phải nói nàng là ở nhà quan lớn mà trưởng thành hay sao? Hắn tuy rằng không có gặp qua tiểu thư nhà quan khác sinh hoạt như thế nào nhưng hắn đã từng thấy tiểu thư nhà địa chủ là Tiểu Thúy, ra cửa đều là có nha hoàn đi theo, còn phải che dù, chưa bao giờ xuống đất làm việc.
Nàng thế nào lại biết nấu cơm đây?
Mà kỳ quái hơn chính là có một cỗ mùi hương thơm lừng bay ra.
Đại Bảo ngửi ngửi, phát hiện kia mùi hương kia là từ trên bếp truyền ra tới, mà còn là mùi thơm mà trước giờ hắn chưa từng biết.
“Đó là cái gì?”
Hắn trợn to hai mắt nhìn cái nồi không chớp mắt. Mùi hương này thật thơm quá đi à, thật là, thật là muốn ăn quá.
“Đã chín.”
Diệp Thư Khanh hít sâu một ngụm mùi hương khoai tây nướng, dùng củi gỗ đem hai củ khoai nướng lấy ra. Khoai tây màu vàng nhạt sau khi nướng xong đã thành màu nâu đậm thơm lừng đầy mùi vị tỏa ra khắp nơi.
Diệp Thư Khanh dùng gậy gỗ đem một củ khoai tây đã nướng chín lăn đến dưới chân của Đại Bảo: “Cái này gọi là khoai tây nướng, trước tiên dùng cái này lót bụng đi.”