Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Dư Thanh cho rằng Đường Miên Miên định từ chối, cho nên khẩu khí liền kém hẳn đi:

"Đừng có giả vờ thanh cao nữa, em hẳn là phải biết rõ, trong cái giới giải trí này, em không có quan hệ với nhà đầu tư, thì người ta dựa vào cái gì mà phải đem một nhân vật nữ số hai quan trọng cho một người mới không hề có danh tiếng, bữa ăn đêm nay, như thế nào em cũng phải tham gia, công ty tranh thủ tài nguyên không phải là để cho em lãng phí, nếu em quyết định không đến, thì chờ bị đóng băng đi là vừa!"

Mạnh Dư Thanh biết thừa, người mới kiểu gì chẳng đắn đo, nên trước hết, cô phải cho bọn họ ý thức được vấn đề đã, dù bọn họ có thiên phú như thế nào nhưng nếu không có cơ hội thì vĩnh viễn chẳng bao giờ bay cao được đâu, sau đó lại vừa đấm vừa xoa, dần dần mài rớt sức chống cự của bọn họ.

Bình thường, người mới khi nghe xong lời cô nói nhất định sẽ khủng hoảng, dù sao bị đóng băng có nghĩa là tiền đồ về sau sẽ là một mảnh u ám, mà những người tự tin vào thiên phú của mình như thế, có thể cam tâm tài năng của mình bị mai một sao... Không cam lòng.

Cho nên người mới thường sẽ tự an ủi chính mình, về sau để nhận được vài bộ điện ảnh thì kiểu gì cũng bắt gặp cảnh giường chiếu linh tinh thôi, rồi dần dần vượt qua kháng cự của nội tâm, sớm muộn cũng sẽ chịu hiến thân vì nghệ thuật.

Người mới ấy à, chỉ cần nghĩ về sau mình sẽ nổi tiếng, thì kiểu gì cũng chịu thỏa hiệp với quy tắc ngầm thôi.

Cô gái Đường Miên này, trời sinh đã có bộ mặt hoa nhường nguyệt thẹn*, còn có độ công nhận tài năng siêu cao, hơn nữa lại rất hợp với màn ảnh, chỉ cần cô nguyện ý buông xuống một chút tự tôn, tiếp nhận các loại tài nguyên theo quy tắc ngầm, Mạnh Dư Nhiên có thể đoán được, Đường Miên nhất định sẽ là một cây rụng tiền cho công ty bọn họ.

*Hoa nhường nguyệt thẹn: Xa xưa, người Trung Hoa và các nước đồng văn Đông Á đều dùng cụm ngữ "Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa" (沉鱼落雁; 闭月羞花), có nghĩa là Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường, dùng để mô tả hình dung về mỹ nhân.

"Mạnh tỷ, để em suy nghĩ kỹ đã."

Mạnh Dư Thanh nghe Đường Miên nói như vậy, nội tâm đã bắt đầu triển vọng vào một tương lai nhiều tiền nhiều của, đang định khen Đường Miên có tính giác ngộ, không nghĩ đến một câu kế tiếp của đối phương chính là,

"Em tính toán sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty."

Mạnh Dư Thanh cho rằng mình nghe nhầm, theo bản năng liền trả lời:

"Em bảo gì cơ?"

"Em tính toán sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty."

Đường Miên Miên không nghĩ đến, công ty đại diện mà nữ phụ ký hợp đồng với lại còn có thể cưỡng chế quy tắc ngầm đối với người mới, cô lập tức cảm thấy, nếu còn tiếp tục ở công ty này sẽ chỉ lãng phí thanh xuân của mình.

Trước kia tuy rằng cô ngốc nghếch ký hợp đồng với một công ty không tốt cho lắm, nhưng công ty đó vẫn để các cô đi trên con đường chính diện, không hề mong muốn các cô sẽ sa vào quy tắc ngầm, ít nhất còn không ép bức một điều gì cả, hơn nữa cũng tận lực sắp xếp cho người mới một số vai diễn như nha hoàn, nữ phụ không quan trọng linh tinh, mà đương nhiên những nhân vật này không thể nổi bật hơn diễn viên chính, vì vậy Đường Miên Miên cũng thường bị hóa trang xấu hẳn đi so với chính mặt mộc của cô...

"Ha, Đường Miên, em nói đùa à, hủy hợp đồng? Không biết em có để ý, trong nội dung bản hợp đồng... Em đã đồng ý ký với công ty 20 năm lận không, nếu như em muốn hủy hợp đồng đơn phương, cần phải bồi thường cho công ty 5000 vạn* tiền vi phạm hợp đồng, một dân quê như em, trả nổi ư?"

*5000 vạn = 165 tỷ

Lần đầu tiên gặp Đường Miên, cô liền kinh động như vừa gặp thiên tiên, lấy ánh mắt 10 năm lăn lộn trong giới giải trí, cô có thể kết luận, người mới này chưa hề ký kết hợp đồng với công ty nào, vì vậy cô liền dùng loại hợp đồng có thời hạn lâu năm nhất ra để ký với cô ấy, hơn nữa còn cố ý tăng thêm tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

Như vậy về sau nếu Đường Miên nổi tiếng rồi, muốn hủy hợp đồng với công ty, thì công ty của cô còn có thể kiếm thêm một chút lợi nhuận.

Chẳng qua Mạnh Dư Thanh hoàn toàn không thể nghĩ tới, cô bé này còn chưa nổi tiếng mà đã có ý nghĩ muốn hủy hợp đồng, chuyện cười... Nghĩ muốn vào công ty bọn họ là vào, muốn rời đi là có thể rời đi sao?

Lại nói, Đường Miên bây giờ ở một mình, đến cả tiền thuê nhà ở thủ đô này còn không trả nổi, phải ở tạm trong ký túc xá công nhân đấy thôi, coi như chỉ lấy của cô ấy mấy chục vạn tiền bồi thường, cô ấy còn không trả nổi ý, bởi vậy nghe lời mà Đường Miên nói, Mạnh Dư Thanh chỉ cảm thấy buồn cười.

Hai mươi năm? Năm ngàn vạn!

Nữ phụ này ngu ngốc thật sự, lại còn đồng ý ký cái loại hợp đồng này.

Vốn dĩ Đường Miên Miên còn nghĩ, hẳn là nữ phụ này chỉ đang tham gia một khóa huấn luyện bồi dưỡng tài năng nào đó, không hợp thì có thể rời công ty, không bị ồn ào khó coi, nhưng cô lại không nghĩ đến, chờ đợi cô chính là tiền vi phạm hợp đồng.

Năm ngàn vạn đó... Coi như trong tay cô có tiền, cô cũng không nguyện ý bồi thường cho một công ty rác như vậy!

Nếu không thể hủy hợp đồng bằng biện pháp hóa bình, vậy thì chỉ còn cách lên tòa án thôi.

Trong mắt Đường Miên Miên lộ ra sự quả quyết tàn nhẫn, nhưng lời nói lại ôn nhu uyển chuyển:

"Mạnh tỷ, vừa rồi em nhất thời hơi nhanh miệng, hợp đồng trước kia chúng ta ký có bản thảo không nhỉ? Chị gửi qua QQ* cho em xem một tý được không, trước sáu giờ em trả lại cho chị."

*QQ: tên đầy đủ là Tencent QQ (thường được gọi là QQ), đây là mộ phần mềm hay ứng dụng nhắn tin được phát triển bởi công ty TNHH Tencent (Tencent Holdings Limited) tới từ Trung Quốc. App QQ cung cấp đồng thời nhiều dịch vụ khác nhau như mạng xã hội, trò chơi điện tử, mua sắm trực tuyến, blog truyện ngắn, kho dữ liệu âm nhạc số, và truyền giọng nói trên nền tảng IP.

Cụ thể nữ phụ ký hợp đồng gì, Đường Miên Miên cần tỉ mỉ xem xét đã, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Mạnh Dư Thanh ở đầu bên kia cho rằng Đường Miên chịu thua, liền trả lời bằng một giọng điệu đắc ý:

"Cũng nên xem qua một chút, chờ em nghĩ thông suốt rồi, tám giờ đêm chuẩn bị kỹ càng đến phòng ăn số 208 khách sạn XX."

Mạnh Dư Thanh nghĩ Đường Miên khẳng định là đã chấp nhận thỏa hiệp, nên cô trực tiếp thông báo địa chỉ bữa ăn luôn, chỉ chờ chú tiểu sơn dương này ngoan ngoãn đưa mình đến cửa kim chủ mập mạp, sớm ngày phát huy tốt chức năng cây rụng tiền.

Mạnh Dư Thanh không có nghĩ nhiều, dù sao trong mắt cô, Đường Miên vẫn chỉ là một cô gái ở thôn quê đến thành phố làm công, cái gì cũng không biết, vừa ngốc lại vừa nghèo, chưa hề trải sự đời.

Mà bên này, sau khi cúp điện thoại, Đường Miên Miên lập tức dùng vân tay đăng nhập vào QQ, thuận tiện sửa lại mật khẩu đăng nhập, lúc này mới mở hòm thư ra, xem xét nội dung bản hợp đồng.

Đọc xong bản hợp đồng hoàn chỉnh, sắc mặt Đường Miên Miên tối sầm hẳn lại.

Bởi vì trên hợp đồng chẳng những viết rõ thời gian hai mươi năm, tiền vi phạm hợp đồng lên tới 5000 vạn, mà còn quy định, tất cả các thu nhập về sau của Đường Miên Miên đều phải chia với công ty đại diện theo tỷ lệ 1:9*

*Theo Mel được biết, các ngôi sao, minh tinh thường chia tiền với công ty theo tỷ lệ 6:4 hoặc 5:5, thậm chí còn được 7:3, các công ty được coi là bóc lột sức lao động cũng chỉ dừng ở 3:7, cái thể loại 1:9 như này thì... Quá ngu =)))

Đường Miên Miên là người từng trải, cô đương nhiên biết mức chi tiêu hằng ngày của minh tinh lớn đến mức nào, nếu chưa nổi thì không có gì mấy, nhưng một khi nổi một chút, trang phục, trợ lý, phương tiện đi lại... Cái nào cũng đòi tiền.

Công ty đại diện này thực sự là bóc lột quá mức, chiếu theo mức làm việc bình thường, trừ phi vận khí thực sự rất tốt, một năm đã leo lên được danh hiệu ảnh hậu, rồi dựa theo mức lương của ảnh hậu làm việc không ngừng nghỉ, không ăn không uống ba năm liên tiếp nữa mới có thể hủy hợp đồng trước thời hạn với công ty.

Nhưng lên được danh hiệu ảnh hậu đâu có dễ dàng như thế, mà minh tinh tuyến 18 cũng sẽ chẳng có kim chủ nào nguyện ý bỏ ra 5000 vạn để chuộc thân, cho nên nếu như không nổi cho lắm, chỉ có thể ngây ngốc làm việc cho công ty đại diện hai mươi năm.

Nếu không phục tùng sự an bài của công ty còn có thể bị đóng băng hoạt động nữa kìa.

Quá là lỗ luôn ấy!

Nữ phụ vậy mà lại nhảy vào cái lỗ này, không biết Mạnh tỷ kia tẩy não kiểu gì nữa?!

Xe dừng lại tại hào trạch của Sở gia, Đường Miên Miên mang theo sắc mặt ngưng trọng bước vào phòng.

"Thiếu phu nhân, ngài đã về rồi?"

"Tôi thấy sắc mặt ngài có vẻ không được tốt cho lắm, là mệt ư? Có cần gọi Lý thẩm xả nước nóng để ngài tắm không?"

Quản gia Vương bá vừa thấy Đường Miên Miên về nhà liền ân cần nghênh đón hỏi han.

"Vương bá, trong nhà có máy tính không ạ?"

Đường Miên Miên nhìn Vương bá, gật đầu lễ phép với hắn một cái, hỏi hắn một câu, sau đó liền quay trở về phòng ngủ.

...

"Chuyện gì xảy ra, vì sao tâm tình thiếu phu nhân suy sụp như vậy?"

Vương bá thấy Đường Miên Miên vừa về nhà đã mệt mỏi vào phòng, nên liền không yên tâm mà tìm người lái xe hỏi chuyện.

"Công ty trước đó thiếu phu nhân ký hợp đồng với hình như muốn gọi ngài ấy đi một bữa ăn nào đó, thiếu phu nhân không đồng ý liền muốn hủy hợp đồng với công ty, nhưng có vẻ như tiền vi phạm hợp đồng lên tới tận 5000 vạn..."

Bởi vì Mạnh Dư Thanh nói to, nên cho dù Đường Miên Miên không mở loa ngoài, nhưng người lái xe cũng biết được một số từ mấu chốt.

Ta nhổ vào.

Công ty chó má gì vậy, lại dám ép Sở thiếu phu nhân của chúng ta đi ăn một bữa cơm đêm, lá gan cũng quá lớn đi?

Sau khi Vương bá biết tình huống, ông liền cho người lái xe lui xuống, thần sắc khôi phục lại như cũ đi vào nhà, tự mình vào phòng bếp pha một ly trà an thần, đưa đến phòng Đường Miên Miên.

"Thiếu phu nhân, nếu như ngài cần có luật sư biện hộ, dưới danh nghĩa Sở thị của chúng ta cũng có văn phòng luật, mỗi người trong đó đều là tinh anh, có thể tùy thời phục vụ cho ngài."

Kỳ thật, nếu như Đường Miên lộ ra thân phận thiếu phu nhân Sở gia, công ty kia tuyệt đối không dám khó xử nữa.

Nhưng thiếu gia đã nguyện ý kết hôn với yêu cầu là không thể công bố cuộc hôn nhân của hắn với bên ngoài ( quản gia phỏng đoán, hẳn là thiếu gia sợ người khác biết chuyện hắn kết hôn, sẽ hiểu lầm rằng hắn bắt đầu tiếp xúc với nữ sắc, tăng thêm nhiều phiền phức không cần thiết).

Nếu không thể công khai thân phận của thiếu phu nhân, vậy để có thể giúp thiếu phu nhân thoát khỏi miệng cọp, chỉ có thể dùng thủ đoạn pháp luật.

Đường Miên Miên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, dù sao quản gia cũng đã biết chuyện này, hơn nữa, nếu như lấy tiếng nói của cô có khi còn chẳng thuê được luật sư chuyên nghiệp, vì thế cô liền ngoan ngoãn nghe lời:

"Có thể lấy danh nghĩa cá nhân tôi là người thuê luật sư không?"

"Đương nhiên có thể."

Nghĩ đến thiếu phu nhân chỉ có 500 vạn tiền tiêu vặt, Vương bá tính toán ngầm dặn dò trước với bên luật sư.

"Vậy ngày mai giúp tôi hẹn gặp một luật sư, tôi sẽ gặp nói chuyện riêng với họ."

Việc thuê luật sư không cần lo lắng nữa, tâm tình Đường Miên Miên tốt hơn nhiều, cô cúi đầu hớp một ngụm trà an thần do quản gia đưa tới, mùi hương thanh mát ngay lập tức lan tràn trong khoang miệng.

"Được."

Quản gia thấy tâm tình thiếu phu nhân đã chuyển biến tốt, trên mặt cũng nộ ra một nụ cười thân ái chuyên nghiệp.

"Đúng rồi thiếu phu nhân, trước đó không biết số đo của ngài, cho nên tủ quần áo có chút sơ sài, sáng hôm nay chúng tôi đã yêu cầu đặt lễ phục bốn mùa vừa người cho ngài, mà việc may quần áo có chút tốn thời gian, cho nên tôi đã mua trước cho ngài chút quần áo may sẵn, cũng đã đặt trong phòng để quần áo, ngài có thể qua nhìn xem, nếu như có chỗ nào không hài lòng thì có thể tùy thời tìm tôi."

Kỳ thật vốn dĩ số đo mấy bộ quần áo ban đầu là được đặt mua theo số đo của Đường Hân Nguyệt, nhưng quản gia cũng không thể nói thẳng ra như vậy được, sáng hôm nay nhìn thấy thiếu phu nhân mặc váy dài có chút rộng ở hông, hắn mới phát hiện vấn đề, vì thế liền an bài may lại quần áo một lần nữa.

"Vất vả Vương bá rồi."

Đường Miên Miên không nghĩ quản gia lại thận trọng như thế, làm việc thật sự rất chu đáo, vì vậy trên mặt không khỏi cười thầm.

"Đều là việc tôi phải làm, thôi thiếu phu nhân còn đang bận bịu, tôi xin phép đi ra ngoài trước."

Vương bá không hề kể công, yên lặng lui ra ngoài, thanh âm đóng cửa gần như là không có, nhẹ như bông.

...

Ý cười trên mặt Đường Miên Miên vẫn chưa ngừng, cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm văn phòng trinh thám.

Dù sao cũng hết cách, trong tiểu thuyết chỉ nhắc qua quá khứ của nữ phụ bằng một hai câu, hiện tại cô lại xuyên thành nữ phụ, nên đương nhiên là phải biết được hết tất cả các mối qua lại từ nhỏ đến lớn của nữ phụ.

Mà việc này, cô lại không thể mượn tay người khác được.

Dù sao, tự mình điều tra sinh hoạt của chính mình, nghe có vẻ quái quái thế nào.

Về phần có khả năng Sở gia sẽ biết chuyện cô thuê thám tử tư, thì bọn họ hẳn là chỉ biết cô đang điều tra chân tướng thiên kim Đường gia năm ấy bị đánh tráo là như thế nào thôi...

***

Làm xong hết thảy, Đường Miên Miên lười biếng duỗi eo, rốt cuộc cũng có tâm tình đi xem phòng để quần áo mà Sở gia đã chuẩn bị cho cô.

Tại mạt thế, để cho tiện nên mấy năm nay cô đều không mặc váy, tại thời điểm tranh thủ lấy được chút vật tư, cô bởi vì không có dị năng không gian, lại bởi vì cô muốn lấy nhiều đồ ăn một chút, nên dù có thấy váy cô cũng không muốn mặc, rất bất tiện.

Mà bây giờ, đi đến thế giới hòa bình, cô rốt cuộc lại có thể mặc các loại váy đẹp lung linh lấp lánh rồi.

Nghĩ đến sáng nay vì vội vàng nên cô chỉ kịp tùy tiện chọn một bộ quần áo đơn giản lại khéo léo, Đường Miên Miên không khỏi bước nhanh hơn, muốn xem quản gia vì cô chuẩn bị những loại quần áo gì.

Khác biệt với buổi sáng chỉ thấy một màu trắng nhạt nhẽo, lúc này Đường Miên Miên tiến vào, phát hiện phòng để quần áo có thêm nhiều loại trang phục, nhiều loại màu sắc hơn, màu nho cao quý, Tiffany lam ưu nhã, hoa hồng nhiệt liệt, màu đỏ thanh cao,...

Sau khi Đường Miên Miên trải qua thời mạt thế u ám, cô liền đặc biệt thích các loại trang phục có màu sắc rực rỡ, mà da cô lại trắng nữa, kỳ thật là mặc màu gì cũng rất dễ nhìn.

Đều là đồ mới, nên Đường Miên Miên dứt khoát vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó lại vào phòng để đồ mặc thử từng bộ quần áo một, thay mãi không biết mệt, phảng phất như là hồi còn nhỏ chơi trò thay đổi quần áo cho búp bê vậy.

Bất tri bất giác, sắc trời dần tối.

"Thiếu phu nhân, đã đến thời gian ăn tối."

Ngoài phòng, tiếng gõ cửa theo quy luật của Lý thẩm vang lên từ nhỏ đến lớn dần.

"Được, tôi lập tức xuống lầu."

Đường Miên Miên vừa nghe đến được ăn cơm chiều, trong bụng cô liền truyền đến một trận cảm giác đói khát, cô chẳng thèm đổi quần áo nữa, trực tiếp mặc chiếc váy dài mỏng màu đỏ này đi xuống dưới lầu.

Sở Trăn không ở nhà, cũng không đi cao gót, bước chân Đường Miên Miên nhẹ nhàng đi rất nhiều, thời điểm đi xuống cầu thang hình xoắn ốc, mảnh vải mỏng ở đằng sau theo động tác của cô tung bay lên, nhìn từ xa tựa như là một con phượng hoàng lửa đang giương cánh, nhiệt liệt lại lóa mắt.

"Trương mụ, thơm quá đi, tối nay ăn gì vậy?"

Đường Miên Miên đi đến bên bàn ăn, Lý thẩm đã chuẩn bị sẵn bát đũa cho cô.

"Đêm nay Trương mụ làm súp đậu Hà Lan với khoai tây và lòng đỏ trứng gà, gạo hấp thơm sườn được xếp cầu kỳ, tôm viên dứa, ngoài ra còn xào sơ món cá viên chiên Tiên cung."

"Nghe đã cảm thấy rất ngon rồi!"

Theo từng món ăn được Trương mụ mang lên, chóp mũi Đường Miên Miên liền ập vào từng đạo mùi hương, trong miệng cũng không khỏi tiết ra nhiều nước bọt dư thừa.

Cô nhanh chóng cầm đũa gắp lấy một miếng xương sườn.

Xương sườn đã được hấp kỹ cùng với hạt gạo thơm lóng lánh trong suốt, hút no nước thịt, khiến miếng thịt nhập khẩu này thơm ơi là thơm, trơn trượt lại ngọt lịm, xương sườn cũng được nước sốt phủ kín.2

Đầu lưỡi đói khát trong nháy mắt liền bị hạt gạo thơm phức cùng với miếng sườn sốt thổi quét, mỗi tế bào trên cơ thể cô đều đang được đắm chìm trong mỹ vị.

Đường Miên Miên bị mỹ vị cực hạn chinh phục, hai mắt híp híp, để càng tập trung tinh thần cảm thụ tư vị hạnh phúc trong khoang miệng.

"Thiếu gia? Không phải ngài nói sẽ không trở về nhà ăn cơm à?"

Đang trong lúc Đường Miên Miên tiến vào trạng thái rất rất vi diệu thì bên tai cô chợt vang lên thanh âm hơi kinh ngạc của quản gia.

_

Tác giả có lời muốn nói:

Trương mụ: Ối giồi, may thế, hôm nay tôi nấu nhiều cơm. ୧( ⁼̴̶̤̀ω⁼̴̶̤́)૭+

_13/2/21_
« Chương TrướcChương Tiếp »