Editor: Mel*Meow
Biệt thự của Sở Trăn tại B thị luôn có người giúp việc cứ cách một thời gian lại đến quét tước, mỗi lần quét tước xong, trợ lý của hắn vẫn luôn cẩn thận thanh tóan tiền cho người ta.
Cho nên lần này Sở Trăn không có ý định mang Đường Miên Miên đi khách sạn, mà là lái xe đưa cô đi đến biệt thự bên trong tiểu khu của hắn ở B thị.
Tiểu khu này cũng không phải ở trung tâm thành phố, nhưng lại cách thành phố không xa, tiểu khu không phải được thiết kế theo kiểu căn hộ bán sẵn mà chẳng qua chỉ là mấy cái biệt thự to sừng sững nằm bên trong dãy nhà giàu mà thôi.
Cách khoảng 10 phút đi bộ từ tiểu khu ra có mở một siêu thị lớn, các loại cửa hàng hai bên san sát nối tiếp nhau, dáng vẻ phồn hoa cực kỳ.
"Anh ở trong xe chờ tôi, tôi đi một chút sẽ về ngay."
Sau khi Đường Miên Miên bảo Sở Trăn dừng xe, cô mang theo khẩu trang và kính đen kéo cửa xe ra, một chút cũng không hỏi ý kiến Sở Trăn.
Theo suy nghĩ của cô, tuy rằng bây giờ cô không phải đặc biệt nổi tiếng, nhưng bởi vì tổ tiết mục chương trình kia có độ tuyên truyền lớn cho nên vẫn có khả năng cô bị người khác nhận ra, lúc trước, bên trong bản hợp đồng đã nói không thể công khai danh hiệu Sở thiếu phu nhân, vì vậy cô tự nhiên cũng không thể xuất hiện tình huống "Cùng nhau đi dạo siêu thị" với Sở Trăn.
Cho nên giao phó với Sở Trăn một câu xong, cô liền đi xuống xe.
Sở Trăn:...
Hắn đã dặn riêng người giúp việc trong nhà là không cần mua thức ăn, không phải là vì có thể cùng nhau đi dạo siêu thị với Đường Miên Miên hay sao?
Nhìn bóng lưng Đường Miên Miên rời đi, Sở Trăn hơi mím môi, trong lúc nhất thời không biết mình có nên ở đây chờ cô hay không?
...
Sau khi Đường Miên Miên đi vào siêu thị liền kéo một chiếc xe đẩy ra, ánh mắt hơi bồi hồi một chút, theo bảng hướng dẫn treo trên trần đi tới khu rau quả, Đại khái là do B thị là Thành Thị Điện Ảnh, mọi người thường thấy minh tinh, bởi vậy cách ăn mặc kỳ quái này của Đường Miên Miên cũng không thu được nhiều ánh mắt dư thừa.
Sau khi Đường Miên Miên tiến vào khu rau quả liền bắt đầu chọn lựa những món đồ mình cần dùng.
Mua chút thịt cùng rau dưa xong, cô còn tiện thể lấy thêm chút hoa quả.
Đi ra từ khu rau quả, thời điểm đi ngang qua kệ hàng gia vị, ánh mắt Đường Miên Miên ánh mắt nhìn chằm chằm vào các chai lọ nước tương, bắt đầu gọi điện thoại cho Sở Trăn.
"Đinh đinh đinh đông đông đông "
"Cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"
Đường giây điện thoại bên trong di động của Đường Miên Miên còn chưa được kết nối, phía sau cô đã vang lên thanh âm lạnh như băng của Sở Trăn.
Nghe được thanh âm này, Đường Miên Miên tắt điện thoại, theo bản năng quay đầu lại, nhưng không nghĩ Sở Trăn lại rất gần với cô, vành tai cô không cẩn thận quệt vào áo sơ mi của Sở Trăn ở bên cạnh, chạm vào một vách tường ấm áp cứng rắn.
Nhưng mà đây lại không phải là trọng điểm, trọng điểm là tóc Đường Miên Miên không biết như thế nào lại quấn ở trên nút thắt áo sơ mi của Sở Trăn. Đừng nhìn Đường Miên Miên có một mái đen thẳng, kỳ thật bản chất mái tóc của thân thể này lại có chút xoăn tự nhiên.
Trước kia nữ phụ đã từng đi ép thẳng tóc, nhưng sau khoảng hai tháng, tóc bên cạnh vành tai cô lại mọc dài ra.
Mái tóc này vẫn hơi xoăn như cũ, sau khi không cẩn thận quấn lên nút thắt áo của Sở Trăn, Đường Miên Miên mới chỉ khẽ động đã nhấc lên một trận đau đớn, cảm giác toàn da đầu tê dại.
Đường Miên Miên chịu đựng đau khổ, không có kêu ra tiếng, chỉ hơi hơi nhíu mày:
"Sở Trăn, tóc tôi quấn lên nút thắt áo của anh, anh giúp tôi gỡ ra một chút."
Bởi vì phần tóc cạnh tai bên phải bị quấn vào, bản thân Đường Miên Miên căn bản nhìn không thấy, chỉ có thể phiền phức Sở Trăn có thể nhìn thấy chỗ tóc cô quấn vào cúc áo của hắn.
"Ừ."
Sở Trăn không nghĩ đến lại gặp phải tình huống như vậy... Có chút đẹp, trong tầm mắt khi hắn cúi thấp xuống, Đường Miên Miên im lặng như vậy đứng ở phía trước hắn, bởi vì tóc bị mắc, cô phải dựa rất gần, nếu nhìn không kỹ thì có thể thấy phảng phất như cô đang rúc vào trong lòng hắn.
Sở Trăn cảm thấy, nếu giờ phút này hắn vươn tay, hẳn là có thể đem người bên cạnh nâng niu ôm vào lòng...
Đương nhiên, nội tâm dù rục rịch như thế, tay Sở Trăn vẫn còn rũ ở bên cạnh căn bản không có làm như vậy. Chỉ chờ Đường Miên Miên cất tiếng xin giúp đỡ từ hắn, hắn mới giơ tay mình lên.
Tóc Đường Miên Miên rất nhỏ, lại có chút mềm, không giống tóc mai ở vành tai của hắn, chỉ cần cắt ngắn đi một chút, khi động vào liền có cảm giác cưng cứng như râu ria mép.
Sau khi Sở Trăn chạm vào nhúm tóc của Đường Miên Miên đang bị mắc kia, nội tâm hắn bỗng nhiên sinh ra một loại suy nghĩ không muốn buông ra, chỉ muốn nhân cơ hội lặng lẽ vuốt ve quyến luyến mái tóc cô một phen.
Tâm tư như thế một chút cũng không phù hợp với sự lý trí cực kỳ trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hắn, nhưng lúc này, Đường Miên Miên cách hắn gần như vậy, để cho hắn tiện gỡ tóc, cô còn điều chỉnh vị trí của mình, khiến cho cô và hắn cơ hồ như đang hiện ra tư thế mặt đối mặt ôm nhau.
Đại khái là bởi vì như thế, Sở Trăn vừa cúi đầu liền cảm thấy không khí chung quanh tất cả đều là mùi hương tươi mát tản ra từ mái tóc Đường Miên Miên, loại hương vị quen thuộc này thuộc về Đường Miên Miên, khiến hắn vốn dĩ nên nhanh chóng gỡ rối cho cô đỡ khó xử, nhưng lại xuất hiện ý nghĩ muốn bãi công, thong dong gỡ rối, thế cho nên ngay từ lúc bắt đầu đại não của Sở Trăn đã xoay chuyển, thực thi chút tâm tư nhỏ.
"Xin lỗi, tóc tựa hồ như đang quấn vào chặt hơn, để tôi thử lại xem, cô không nên động."
Thanh âm Sở Trăn lãnh đạm trước sau như một, chẳng qua nơi Đường Miên Miên nhìn không thấy, chỗ sâu trong con ngươi của hắn sau khi nói ra những lời này lại đang xuất hiện sự xấu hổ tràn trề.
Đường Miên Miên ngược lại cũng không gấp, để tiện cho thao tác của Sở Trăn, cô thậm chí lại đem đầu hướng sát vào người Sở Trăn hơn, nhẹ giọng nói:
"Như vậy có tốt hơn chút nào hay không, anh đừng có gấp, càng nhanh tay lại càng không giải được... Nếu thật sự không được, chúng ta có thể đi qua khu đồ dùng hàng ngày, bên kia có kéo, cắt một nhúm tóc này của tôi đi là xong."
"Không cần, cô chờ một chút, hẳn là có thể gỡ được."
Vốn là hắn vẫn tham lam luyến tiếc khoảng thời gian lơ đãng thân mật này, nhưng sau lời nói của Đường Miên Miên, Sở Trăn lại ý thức được chính hắn cũng không thể mãi kéo dài thời gian, vì thế liền thu hồi tâm tư nhỏ của mình, bắt đầu nghiêm túc gỡ tóc giúp Đường Miên Miên.
Nhưng mà vừa rồi hắn ma xui quỷ khiến quấn chặt thêm, cho nên lúc này dù hắn có thật sự muốn gỡ, lại tựa hồ như không thể gỡ được nữa.
"Sở Trăn, chúng ta cứ đứng mãi ở trong này cũng không phải biện pháp, mình vẫn là nên di chuyển đến khu đồ dùng cuộc sống đi, xe mua sắm có thể để tạm ở đây, lát nữa lại quay lại đây lấy."
Đường Miên Miên vốn là không nóng vội cho lắm, nhưng ánh mắt cô lại vô tình nhìn về phía đường đối diện.
Vừa rồi cô có nhìn thấy một đôi tình nhân đi ngang, cô gái vốn là tính toán đi qua nơi này, nhưng bạn trai cô ấy lại giữ cô ấy lại, sau khi kéo cô ấy ra còn thấp giọng nói một câu "Đừng quấy rầy người ta".
Mặc dù cách khá xa, nhưng khổ nỗi thính lực của Đường Miên Miên cực tốt.
Lời này tiến vào lỗ tai của Đường Miên Miên, tự dưng cho cô một loại ảo giác "Cô cùng Sở Trăn đang làm chuyện xấu với nhau". Vốn dĩ Đường Miên Miên hoàn toàn không cảm thấy như vậy nhưng tại bọn họ mà cô mới bắt đầu cảm thấy cái dạng này của cô cùng Sở Trăn tựa hồ như quá mức mập mờ.
Vì thế không thể không lại đưa ra đề nghị.
Sở Trăn... Quả thật đã không giải quyết được tình huống trước mắt, vì thế "Ừ" một tiếng, nghe theo lời nói của Đường Miên Miên.
Chẳng qua thời điểm hoạt động lại xuất hiện tình trạng.
Đường Miên Miên đang ở trong tình huống không nhìn thấy tóc, cho dù bọn họ đi chậm rãi, nhưng hành động lại khó tránh khỏi không nhất trí với nhau vì vậy lại làm kéo căng da.
Lúc này, Sở Trăn rốt cuộc mới ý thức được bản thân mình vừa rồi đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào, trong lúc nhất thời nội tâm ảo não lại tự trách. Nhưng may mà Đường Miên Miên đã nghĩ tới biện pháp giải quyết.
"Hơi mạo phạm anh một chút."
Đường Miên Miên nói như thế với Sở Trăn xong, hai tay vốn dĩ đang rủ liền giơ lên, một bàn tay bám chặt bả vai Sở Trăn, một bàn tay kéo lấy nút thắt chỗ áo sơ mi của Sở Trăn đè đầu mình lại, cố định thành một chỗ.
Sở Trăn... Chưa từng bị Đường Miên Miên bám lấy bả vai trong lúc hai người đánh nhau, trong lúc nhất thời bước chân đều chậm lại. Thời điểm đánh nhau tâm không tạp niệm, Đường Miên Miên thế công lại mạnh mẽ, Sở Trăn căn bản không có thời gian nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể Đường Miên Miên qua một lớp áo mỏng, truyền đến làn da ấm áp của hắn, cái thứ nhiệt độ kia không nóng, lại tựa hồ như vô cùng có lực xuyên thấu.
Vẻn vẹn 0.1 giây đã xuyên qua mạch máu dưới da của Sở Trăn, bỗng nhiên truyền đến trái tim hắn, khiến cho tim hắn đều rớt một nhịp.
May mà, lý trí Sở Trăn vẫn còn.
Hít sâu một hơi, khống chế tâm thần của mình không thể tiếp tục nghĩ sâu. Tầm mắt của hắn dời ra chỗ khác, đầu óc cũng bị chính mình cưỡng chế để không rơi vào trạng thái mông lung, lúc này mới ổn định được nhịp đập trái tim không an phận của mình.
Đường Miên Miên không trực tiếp dán sát vào l*иg ngực Sở Trăn do vậy Sở Trăn đã khống chế được rất kịp thời.
Hết thảy mọi thứ đều được phát sinh một cách lặng yên, không một tiếng động, nhưng vẫn hiểu ý nhau.
Bởi vì Đường Miên Miên đã cố định lại nhúm tóc với nút thắt, lần này tiến hành di chuyển coi như thuận lợi, không lâu sau, hai người liền đến khu đồ dùng hàng ngày, cùng tìm được kéo.
"Sở Trăn, anh cắt đi, tôi không nhìn thấy."
Đường Miên Miên buông lỏng nút thắt tóc với cúc áo ra, kéo nó đến tay Sở Trăn, cũng không ngại mất một lọn tóc.
Cô nghĩ, đoạn tóc bị vướng ở phía sau tai chắc không phải rất nhiều, cắt đứt hẳn là không nhìn ra.
Sở Trăn theo lời cô nói cầm kéo lên, nhưng tại nơi Đường Miên Miên không nhìn thấy, nút thắt áo sơ mi Sở Trăn "Cạch" một tiếng, rơi xuống gạch men sứ trắng nõn trên nền siêu thị.
"Anh như thế nào..."
Đường Miên Miên thoát khỏi trói buộc, hạ thấp người thuận tay nhặt lên cúc áo sơ mi, quay đầu nhìn lại về phía Sở Trăn, lại phát hiện Sở Trăn lúc này, bởi vì vừa rồi cô lôi kéo, sơ mi có chút lộn xộn, mà theo cúc áo sơ mi thứ hai rơi xuống, cổ áo càng là lệch đi nhiều, cô không cẩn thận còn thoáng nhìn thấy một khối da thịt trắng của Sở Trăn.
Không biết vì sao, ánh mắt Đường Miên Miên vốn dĩ bằng phẳng phóng túng cũng nhìn không được, ngược lại cúi thấp mi mắt xuống.
"Anh cần gì cắt bỏ cúc áo của mình, kỳ thật cắt tóc của tôi là được rồi.
Tuy nói là như vậy, trong lòng bàn tay nắm khuy áo Sở Trăn, Đường Miên Miên chợt cảm thấy người đàn ông Sở Trăn này tuy bình thường nhìn có vẻ lạnh như băng nhưng hành động lại rất ấm áp.
"Chúng ta..."
"Sở tổng! Ngài..."
Vốn dĩ Sở Trăn muốn nói, nếu vấn đề về tóc đã được giải quyết rồi, chúng ta liền trở về chỗ xe mua sắm đi, nhưng mà lời của hắn còn chưa nói xong, sau lưng liền vang lên một đạo thanh âm trung niên vừa kích động lại mang vẻ thấp thỏm, khẩn cấp, lo âu.
Chẳng qua cái thanh âm này trong nháy mắt khi Sở Trăn xoay người lại liền bị người nói chuyện kia cứng rắn nuốt vào trong bụng.
Người tới không phải ai khác, chính là người phụ trách chuỗi siêu thị lớn trực thuộc công ty con của Sở Trăn, Hạ Cường.
Vốn dĩ bởi vì Sở Trăn bỗng nhiên đến lại bỗng nhiên rời đi khỏi công ty con, hắn bỗng cảm thấy có chút bất an, vì thế liền rời khỏi công ty rồi đến siêu thị hắn phụ trách tuần tra một lần, nhìn xem có phải siêu thị hắn phụ trách xuất hiện tình huống gì hay không, ông chủ không nói rõ chính là muốn cho chính hắn tự phát hiện, tự nộp lên phương án giải quyết, lập công chuộc tội.
Song khi hắn đi đến phòng theo dõi hình ảnh trong siêu thị thì lại thật là đúng dịp, không khéo nhìn thấy khuôn mặt của Sở Trăn bên trong màn ảnh.
Lúc ấy hắn nhìn thấy Sở Trăn đang đi về khu gia vị, trong lòng chính là lộp bộp một cái, thầm nghĩ: Xong, quả nhiên là siêu thị xảy ra vấn đề sao? Rốt cuộc là vấn đề lớn lao gì khiến cho ngài ấy vô thanh vô tức rời khỏi công ty, tự mình đến đến siêu thị?
Chẳng lẽ là vật phẩm quá hạn sử dụng vẫn còn để ở trên giá.
Vật phẩm không dùng được nhưng vẫn đặt lên giá bày bán, người ta ăn phải liền xảy ra chuyện rồi?
Chắc không phải đâu, siêu thị ngày nào cũng đều kiểm tra ngày sản xuất cùng hạn sử dụng, bảo đảm an toàn tối đa cho người dùng, cũng không có khách hàng nào cáo trạng là xảy ra vấn đề... A a a, rốt cuộc là vì cái gì...
Suy nghĩ trong đầu Hạ Cường tung bay, cũng không thấy rõ ràng hướng đi kế tiếp, vì vậy liền trực tiếp rời khỏi phòng theo dõi đi tới hiện trường.
Nhưng mà khu gia vị trong siêu thị cách khá xa phòng theo dõi, cho nên dù hắn mau chóng chạy ra với tốc độ tám trăm mét trên giờ, thì thời điểm tới khu gia vị, Sở Trăn cũng đã không thấy đâu.
Hạ Cường đương nhiên sẽ không chịu từ bỏ, vì thế bắt đầu tìm kiếm các khu vực lân cận.
Rốt cuộc, tại khu đồ dùng hàng ngày nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
Tấm lưng kia chỉ đơn giản là đứng bình thường phổ thông ở trong siêu thị, nhưng vẫn tự mang theo một cỗ khí lực cường đại vô hình, nhất là tấm lưng thẳng thắn kia nhìn cực quen mắt, càng làm cho hắn xác định, đó chính là đại BOSS của hắn.
Kích động rất nhiều, hắn nhịn không được trực tiếp hô lên tiếng.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, trong khoảnh khắc khi ông chủ nhà hắn từ trước đến giờ không gần nữ sắc xoay người lại, quần áo cực kỳ xốc xếch!
Cô gái trước ngực ông chủ hắn cũng quay đầu lại, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, mặt trùm khẩu trang, tóc tai có chút lộn xộn, tuy không nhìn rõ mặt mày nhưng vẫn có thể thấy được đây là một cô gái xinh đẹp mười phần.
Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!
Tình huống gì vậy? Chẳng lẽ ông chủ nhà hắn căn bản không phải đến tuần tra siêu thị, xem xét vấn đề, mà là đến "siêu thị play" sao?
Nhưng không có khả năng, siêu thị nhiều máy ghi hình 360 độ không góc chết luôn theo dõi như vậy, ông chủ nhà hắn bình thường nhìn có vẻ là một người nghiêm cẩn, không đến mức phá hư hình tượng của mình như vậy đi?
Tìm kí©h thí©ɧ cũng không phải tìm như vậy...
Đầu Hạ Cường xoay chuyển hỗn độn không ngừng, ánh mắt rốt cuộc lướt qua chiếc kéo trong tay Sở Trăn còn chưa kịp đặt xuống.
Sau đó, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.