Chương 8: Chứng minh mình là một người tốt

Trầm Thư bị Đức Phù đưa trở về, tuy rằng đầu váng mắt hoa, nhưng nếu cô đã nhận công việc này, cầm phần tiền này, cần phải có chức nghiệp đạo đức!

Cô cố gắng mở mắt ra, nhưng lại thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp với hương thơm của gỗ, cằm của người đàn ông gối lên đầu cô, và cánh tay áp vào ngực cô thật chặt.

Ô ô ô bị anh đẹp trai ôm cảm giác thật tốt a! Từ từ, anh đẹp trai này không phải là nam chính Hoắc Đình Sâm đi.

Trần Thư cẩn thận nhớ lại một chút cốt truyện, chính mình đi nhầm phòng, nhận sai người lại là nam chính, huống chi khi xxoo anh ta còn gọi mình là Tiểu Giản, hơn nữa khi tỉnh dậy anh ta còn không rời đi.

Cô muốn nói gì đó để Hoắc Đình Sâm buông cô ra trước, nhưng lại phát hiện căn bản không phát ra được lời nào, thật NM quá đáng a, quả nhiên là vừa rồi khi xxoo kêu quá lâu.

Cô rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi chăn lôi kéo Hoắc Đình Sâm áo choàng tắm, ý bảo cô tỉnh. Hoắc Đình Sâm cảm giác được trong lòng ngực vật nhỏ lôi kéo anh, hơi buông lỏng ra, cúi đầu, liền xem thấy cô vô cùng đáng thương nhìn anh, sử dụng khẩu hình nói muốn nước.

Anh lật người, cầm lấy chai nước khoáng đã chuẩn bị sẵn trong khách sạn, đưa cho vật nhỏ yếu ớt trên giường mình đang ngốc ngốc nhìn anh, còn rất đáng yêu.

Trầm Thư xem anh hẳn là xxoo xong liền tắm, tóc vẫn còn hơi ẩm, áo choàng tắm tùy tiện khoác trên người, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bởi vì chính mình vừa mới lôi kéo anh, dẫn đến áo choàng tắm hơi lỏng ra, có thể nhìn trộm đến một chút cơ ngực, thật sự là một người đàn ông đẹp hoàn hảo a!

Như thế nào mặc quần áo so với không mặc quần áo còn quyến rũ người a!

Trầm Thư nhận lấy chai nước khoáng anh đưa cho, mở cái nắp ra, cái miệng nhỏ uống lên, vừa uống còn vừa trộm ngắm anh. Hoắc Đình Sâm bị hành động nhỏ này chọc cười, nhướng mày, buồn cười nhìn lại về phía Trầm Thư.

Thật sự là một người nhỏ con, bị áo choàng tắm bao bọc lấy, có vẻ càng thêm gầy yếu đi. Nhưng khi vừa mới trần trụi gặp nhau, lại là nên có đều có a.

Trầm Thư bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, thử thanh thanh giọng nói, ồm ồm bắt đầu nói: "E hèm, ừm, vị này, tôi uống xong rượu vốn là tưởng về phòng của mình, kết quả đi nhầm, sau đó anh cũng vừa lúc trở về, liếc mắt nhìn tôi một cái, liền đem tôi kéo vào phòng anh rồi sau đó chúng ta liền”

“Ồ, phải không? Thật là trùng hợp, thì ra là đi nhầm phòng a” Hoắc Đình Sâm nhìn cô đầy ẩn ý,

như muốn đem người nhìn chằm chằm xuyên qua. Tốt cho một cái đi nhầm phòng, nếu không phải là người phụ nữ mà Tần Tranh phái tới, làm sao sẽ gọi anh là anh trai, còn tự kêu mình là Tiểu Giản đâu? Thật là trùng hợp a, trùng hợp đến ngay khi anh vừa mới bị hạ thuốc liền gặp phải đồ dởm có vài phần giống với Tiểu Giản.

Tần Tranh vì phát triển mảnh đất kia, thật đúng là sử dụng hết tâm huyết a.

Trầm Thư biết anh đang nghi ngờ thân phận của mình, nhưng sách nói cô và Hoắc Đình Sâm thực sự chỉ là tình cờ gặp được, sau đó Hoắc Đình Sâm lại bị hạ thuốc, hơn nữa chính mình cùng Bạch Giản có vài phần giống nhau, cho nên bọn họ mới có thể lên giường.

Trầm Thư cần thiết phải tìm ra thứ gì đó có thể chứng minh thân phận của mình, còn lại giao cho Hoắc Đình Sâm điều tra. Huống chi, anh ta lại là loại người âm mưu thâm trầm. Nếu không nói rõ thân phận của mình, anh ta cũng sẽ điều tra rõ ràng. Anh ta đã sớm bí mật tra xét danh tính của mình, nhưng chỉ là còn chưa tra ra manh mối, cho nên tới tìm cô.

Hoắc Đình Sâm thấy cô sắc mặt tái nhợt, vội vội vàng vàng bước xuống giường, còn thiếu chút nữa bởi vì đứng không vững mà ngã trên mặt đất, sau đó lục lọi túi xách của mình, tìm ra điện thoại không biết đang xem cái gì.

"Vị này, đây là điện thoại di động của tôi. Cả zfb và wx của tôi đều có xác thực tên thật của tôi, còn có đây là thẻ xác nhận thân phận của tôi, anh có thể đi tra tôi thật sự chỉ là đi nhầm phòng" Trầm Thư mừng rơi hai hạt nước mắt, thanh âm bởi vì kích động, đều có chút khàn khàn.

(*wx : một ứng dụng nhắn tin; *zfb : ứng dụng ví điện tử )

Hoắc Đình Sâm vốn dĩ ngồi ở trên giường, giống như một vị vua cao cao tại thượng, chuẩn bị xem cô như thế nào giải thích. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt vật nhỏ rơi nước mắt, trong lòng một nhói, mày cũng hơi hơi nhíu lại, đứng lên một tay đem người kéo gần chính mình trong lòng ngực.

Hắn hôn hôn Trầm Thư trên mặt lưu lại nước mắt, ôn nhu sờ sờ đầu cô, sau đó đem đầu Trầm Thư chôn ở chính mình ngực.

“Ngoan, đừng khóc, tôi không nghi ngờ cô.” Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ được phái tới, còn có thể đùa giỡn anh sao? Anh không tra là bởi vì không muốn biết, cũng không muốn đối mặt sự thật. Rốt cuộc đêm qua cô dùng gương mặt kia, kêu anh anh trai dáng vẻ, anh có chút luyến tiếc.

————————————

Chó Hoắc: Cái khác nói sau, thêm một chút wx trước

Thư Tử: ?