Chương 22: Người bệnh hội chứng tuổi dậy thì

Hà Nhất vừa nghe thấy mệnh lệnh của Hoắc Đình Sâm, cảm thấy mình mơ hồ đã đoán được điều gì đó, nhưng đồng thời cũng lo lắng một đầu hai to. Muốn nói về ông chủ, chắc chắn có thể coi anh là một người khó ứng phó nhất, chỉ cần là quyết định của anh đưa ra, anh sẽ làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích, là một người điển hình tôn trọng mục đích cùng với hành vi lý trí.

Mà phó tổng Giang đâu, cũng là điên cuồng có thể so sánh với Hoắc Đình Sâm, nếu không phải ông chủ luôn là bạn của anh ta, phỏng chừng không ai ở trong công ty có thể kiểm soát được anh ta.

Lần này tốt rồi, vấn đề khó nhất dừng ở trên người mình, nên đi thuyết phục ai a.

Cậu ta trái lo phải nghĩ, cân nhắc nửa ngày, đi đến gõ cửa văn phòng Giang Từ Ngô, trong lòng chỉ cầu Giang Từ Ngô ngàn vạn lần đừng để bụng.

Giang Từ Ngô ngồi trên một chiếc ghế văn phòng đặt làm riêng, bởi vì là phù hợp chức vị, ghế dựa được thiết kế đặc biệt, cho nên Giang Từ Ngô ngồi ở trên đó phảng phất giống như là đang nằm trên chiếc ghế sô pha của nhà mình, cả người có loại nói không nên lời lười nhác.

Anh cũng không xử lý tài liệu, cũng mặc kệ cuộc họp lung tung lộn xộn, một chút cũng không có dáng vẻ phó tổng nên có, nhưng ở những thời điểm quan trọng anh có thể đưa ra những ý tưởng sáng tạo nhất.

Càng đừng nói sắp tới Hoắc Đình Sâm chuẩn bị đặt chân vào lĩnh vực nghiên cứu phát minh chip, mà Giang Từ Ngô ở nước M học chuyên ngành chính là cái này, trước mắt anh đang rất cần sự giúp đỡ từ Giang Từ Ngô, cho nên Giang Từ Ngô là có tư cách kiêu ngạo như vậy.

“Ồ, tiểu Hà, đi nhầm văn phòng?” Giang Từ Ngô thấy Hà Nhất đến, duỗi chân ra giẫm một cái, ghế dựa rời đi cái bàn một ít khoảng cách.

“Phó tổng Giang đây là nói đùa, tôi đến đây là vì người được đề cử thư ký nhỏ mà ngài đã gửi cho tôi lúc buổi sáng, cô ấy bởi vì lý do riêng cho nên chủ động nghỉ việc, cho nên hy vọng anh có thể lại tuyển một người khác." Hà Nhất ngại ngùng cười nói.

Nhắc tới chuyện này, Giang Từ Ngô liền nghĩ đến cảnh tượng anh nhìn thấy trong thang máy giữa trưa hôm nay, trong lòng nghĩ này sợ không phải Hoắc Đình Sâm tới cướp người, đột nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn là có chút thú vị, loại trò hay như này Giang Từ Ngô anh sao có thể bỏ lỡ đâu.

“Phải không, nhưng giữa trưa hôm nay tôi ở cửa đυ.ng phải cô ấy, cô ấy chính là nói với tôi thực chờ mong cùng tôi cùng nhau làm việc đâu thật là rất kỳ lạ nha, cậu nói có phải hay không nha, tiểu Hà.” Giang Từ Ngô một bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hợp với đinh tán ở bên trái lông mày của anh, có loại nói không nên lời kiêu ngạo.

Hà Nhất đột nhiên cảm thấy mình đang phải đối mặt với một kẻ thù lớn, toàn thân toát đầy mồ hôi, thật sự rất tốt, chuyện này đã bị bại lộ.

Giang Từ Ngô thấy Hà Nhất như vậy liền càng thêm chắc chắn trong lòng ý tưởng, cười nhạo một tiếng, ánh mắt mơ hồ thất thường nhìn lướt qua Hà Nhất vài lần, làm như việc này không liên quan đến anh nói: "Tôi không có ý kiến gì nha, tôi không sao cả nha, nhưng như thế nào tôi lại cảm thấy thư ký nhỏ mới tới của tôi rất có địa vị nha? Làm sao có thể để Hà trợ lý tự mình đến giải thích với tôi nha. Cùng tôi giống nhau, gửi tin nhắn qua WeChat không phải là được."

Hà Nhất nghe được lời này, biết là không cần diễn nữa, chỉ có thể nói bóng nói gió ám chỉ đây ý muốn của ông chủ, còn hy vọng có thể làm cậu ta có chút mặt mũi khi gặp ông chủ.

“Hại, tiểu Hà, đừng sợ nha. Nếu là người trong lòng của Đình Sâm, vậy thì tôi nên đích thân đi thăm hỏi cậu ta một chút." Giang Từ Ngô nói xong liền từ trước mặt Hà Nhất đứng dậy đi ra văn phòng.

Hoắc Đình Sâm lúc này đang bận xử lý tài liệu, vội vàng ký tên ở trên hợp đồng, thấy Giang Từ Ngô tới, mày không khỏi nhăn lại.

“Đã biết?” Hoắc Đình Sâm lại tiếp tục cúi đầu ký tên, trong giọng nói không có một tia gợn sóng.

“ Tôi càng không theo ý anh đâu?” Giang Từ Ngô ngồi lên trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Hoắc Đình Sâm, nâng chân lên bắt chéo, không chút để ý nói.

“ Những cái khác có thể, riêng có ấy không được.” Hoắc Đình Sâm vẫn còn đang cúi đầu ký tên, phảng phất lời nói của mình là thánh chỉ, căn bản không để cho phép người khác nghi ngờ.

“ Ồ, Đình Sâm, cùng người ta thân như vậy nha, nhưng mà hôm nay giữa trưa nhìn thấy, đúng là rất có hương vị, đặc biệt là cái mông nhỏ và đôi chân nhỏ gầy yếu kia" Giang Từ Ngô còn chưa nói xong, Hoắc Đình Sâm liền ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy uy hϊếp, Hoắc Đình Sâm không thích nhất chính là người khác mơ ước người phụ nữ của mình.

Giang Từ Ngô người này đâu, anh ta có mắc chút hội chứng tổng hợp tuổi dậy thì vẫn còn chưa có hoàn toàn qua đi, người khác càng là không cho anh làm gì, anh liền ngược lại càng muốn làm. Anh cũng mặc kệ Hoắc Đình Sâm có phải là bạn của anh hay không, có phải hay không là ông chủ của anh, khıêυ khí©h nói với Hoắc Đình Sâm: " Hoá ra Hoắc thiếu gia cũng sẽ để ý đến người phụ nữ khác a, tôi như thế nào nhớ rõ trước kia Hoắc thiếu gia cũng là một kẻ si tình nha? Nhưng mà anh thật đúng là yêu sâu sắc loại phụ nữ như này a."

Hoắc Đình Sâm vừa nghe anh nhắc đến người phụ nữ kia, trong lòng lập tức rất khó chịu, vì thế lập tức đánh gãy lời anh nói: “Nếu phó tổng Giang thích như vậy liền nhường cho cậu. Còn có nếu như phó tổng Giang không còn có việc gì khác vậy mời cậu rời đi, cậu cũng biết đến, tôi rất bận, những loại việc nhỏ như này không cần phải nhắc lại."

Chờ đến Giang Từ Ngô đi ra phòng, Hoắc Đình Sâm có chút khống chế không được chính mình, tùy tay cầm lấy một phần hợp đồng, xoa thành một cục, ném vào thùng rác. Có thể làm Hoắc Đình Sâm xem xét ký tên đều là hợp đồng giá trị khổng lồ, nhưng là anh thực tức giận, tức đến khống chế không được chính mình.——————————

Chó Hoắc: Nắm tay cứng lại

Người bệnh hội chứng tuổi dậy thì: Sủi cảo thật thơm!!

Thư Tử: MD Giang Từ Ngô quả nhiên là bạn của chó Hoắc, tinh thần đều không quá bình thường, tôi khi nào nói tôi chờ mong cùng anh ta làm việc cùng nhau