Chương 2

Ngày hôm sau, tôi nói với Lâm Phồn: "Em tưởng trong nhà đã có mấy người giúp việc rồi."

Nguyên chủ cũng quá thảm rồi, mỗi ngày đều phải dọn dẹp biệt thự 3000 mét vuông, còn phải nấu cơm, không khác biệt với người giúp việc là bao.

Nhưng mà Lâm Phồn lại nói: "Tôi không thích có người lạ trong nhà, dù không có người giúp việc thì cô xử lý mọi việc cũng không tồi đi."

Tôi mỉm cười hướng anh ta thắt lại cà vạt: "Tốt, anh nói cái gì chính là cái đó."

Anh ta vừa lòng mà đi rồi.

Tôi quay đầu lại liền thuê 3 người giúp việc tới, mỗi người ra giá 30 vạn một năm. Yêu cầu duy nhất là khi chủ nhân vắng mặt thì mới được tới dọn dẹp, tuyệt đối không được lắc lư trước mặt anh ta.

Lâm Phồn nói tới nói lui, hễ là ai nghe câu này cũng nghĩ rằng tôi phải thua anh ta.

"Việc nhà đã có vợ lo liệu." Là quy huấn ác độc nhất trên thế gian này.

Nó chiếm hữu hết thời gian của phụ nữ, mất đi tự do và tinh thần cạnh tranh phấn đấu sự nghiệp.

Tuy rằng tôi chỉ mang danh phận là phu nhân nhà giàu hờ, nhưng tôi nhất định phải lưu lại đường lui cho chính mình.

Bằng không sau này li hôn, tôi cũng sẽ giống như những người phụ nữ cả đời cống hiến nhưng cuối cùng tay trắng ra đi.

Nhìn thấy tất cả công việc đều được giúp việc hoàn thành tốt, tôi lập tức thay một bộ váy đỏ bó sát kiều diễm, đi đến vườn hoa trước nhà, mở camera trên di động ra.

Bắt đầu quay video lại, tự mình làm truyền thông cho bản thân.

Tôi dự định sẽ đăng video dài tập lên, nội dung chủ yếu là đi dạo vườn hoa trong nhà.

Tiêu đề: “25 TUỔI CÓ ĐƯỢC CUỘC SỐNG CAO CẤP TRONG BIỆT THỰ XA HOA”

Bởi vì biệt thự của Lâm Phồn cũng không tệ lắm, tôi bạo đỏ trên weibo, số lượt người xem lên tới 2 vạn, không những thế đang còn có xu hướng tăng thêm.

[Mộng tinh trong phòng!]

[Chị à, chị còn thiếu cún trông nhà không? Em có bằng đại học loại này~]

[Đây không phải vườn được làm theo ý tưởng đài thiên văn ngắm trăng sao? Tôi nghe nói giá để mua bản thiết kế này phải tới trăm vạn]

Fan điên cuồng bình luận dưới video, tôi bắt đầu vùi đầu lên ý tưởng, chăm chút cho video tiếp theo, viết đến 4h chiều thì đứng dậy chuẩn bị nấu cơm tối.

Bởi vì tôi hiện tại không còn khóc lóc hỏi hắn có yêu tôi hay không, nên Lâm Phồn cũng nguyện ý thường xuyên về nhà ăn cơm.

Anh ta thậm chí còn phá lệ hỏi ta cả ngày ở trong nhà làm cái gì.

“Chính là nhớ anh đó!” Tôi mở miệng liền nói một câu ghê tởm c.h.ế.t anh ta luôn.

Lâm Phồn ho khan hai tiếng, xoay mặt đi: “Tưởng cô cho tôi đội mũ xanh rồi!”

Ha! Anh núi tiền núi vàng nuôi tôi đến béo tròn, tôi hận không thể hằng ngày dâng lên ba nén hương cảm tạ, mắc mớ gì phải đi quen người khác.

Hôm nay anh ta đi làm vội nên bỏ quên văn kiện quan trọng ở nhà, tôi bèn mang tới công ty cho anh ta.

Đứng trước cửa văn phòng anh ta, thư kí Lam Ánh Tuyết bước tới ngăn cản không cho tôi đi vào.

Lam Ánh Tuyết là một nữ cường nhân khôn khéo giỏi Giang.

Cô ta yêu thầm Lâm Phồn, dốc sức giúp hắn làm việc, nhưng trong lòng Lâm Phồn lại chỉ có bạch nguyệt quang, ngay cả việc kết hôn cũng chọn tôi để làm thế thân.

Cô ta trước nay khinh thường tôi, cao cao tại thượng đứng trước mặt tôi, nói: “Lâm tổng đang xử lý công vụ trong phòng, anh ấy không muốn người khác quấy rầy, cô đưa văn kiện cho tôi là được rồi.”

“Được thôi.” Tôi lấy văn kiện đưa cho cô ta rồi quay đầu bước đi.

Lam Ánh Tuyết choáng váng.

Mặt khác những người nín thở xem náo nhiệt cũng choáng váng theo.

Tôi thừa biết những người này đang đợi cái gì.

Nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ một trận.

Sau đó liền bị mọi người hiểu lầm là một người điên, lúc đó Lam Ánh Tuyết sẽ đứng ra giải thích và trấn an mọi người, làm Lâm Phồn càng thêm chán ghét.

Tôi đi đến trước cửa thang máy, bèn quay đầu nói: “Đúng rồi, có một câu tôi quên chưa nói.”

“Nhờ cô chuyển lời tới chồng của tôi một tiếng, sau này nếu còn vứt bừa bãi đồ vật quan trọng , thì tự kêu người khác tới lấy, còn không thì để cô tới lấy cũng được. Cô dù gì cũng là thư ký, chẳng lẽ loại chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng không xử lý được hay sao? Tôi mỗi ngày đều phải vào thành phố để chăm sóc bảo dưỡng thân thể, nên không được để những chuyện nhỏ này quấy rầy tôi được!”

Nói xong, không quan tâm tới những khuôn mặt đang đứng há mồm trợn mắt ở đó bèn quay đầu bước đi.

Cười chết! Cô muốn cướp đi chồng của tôi, thì tôi sẽ cướp hết ánh sáng của cô, cho cô tức chết! Chờ tới lúc li hôn phân chia tài sản, tôi còn phải cảm ơn cô nữa kìa.

Không nghĩ tới khi vừa bước ra khỏi cửa thang máy, bảo vệ lại đưa tôi đi lên: “Lâm tổng muốn gặp phu nhân.”

Tôi bước vào văn phòng của anh ta, mặt Lâm Phồn đen đến dọa người: “Nghe nói cô một chút việc nhỏ cũng không muốn làm cho tôi?”

Nguyên chủ trước nay coi anh ta như trời.

Lâm Phồn cảm thấy có điểm không thích ứng, bất quá dù chuyện có ầm ĩ đi nữa, anh ta nghĩ rằng tôi gây ra chuyện như vậy trước mặt mọi người đã làm anh ta mất hết mặt mũi.

Tôi nhìn về phía trước bàn nơi anh ta đang ngồi: “Dù sao em tới nhìn anh cũng không nhìn được, cho nên không muốn lặp lại lần sau.”

Lâm Phồn sửng sốt: “Cái gì?”

Cạch một tiếng, Lam Ánh Tuyết bước vào, thật đúng lúc.

Tôi không dấu vết mà liếc nhìn cô ta một cái, cô ta đứng thẳng sống lưng, chờ đợi tôi cáo trạng.

Mí mắt tôi cong cong mà nhìn về phía Lâm Phồn cười: “Được rồi, em nói sai rồi, em xin lỗi anh… Em muốn đi xem phim anh có thể đi cùng em được không?”

Lâm Phồn sửng sốt: “Có lẽ buổi chiều tôi đi được.”

“Thư ký Lam, sắp xếp cho tôi vài giờ trống lịch.”

“1 điểm.”

Tay tôi vòng qua tay anh ta, chủ vào vé xem phim: “Nửa tiếng nữa phim sẽ chiếu, hẳn là còn kịp mua bắp rang.”

Phim tôi chọn xem chính là “Phong thần”.

Tôi không biết cảm giác của anh ta như thế nào.

Dù sao tôi nhìn thấy chỉ toàn múi là múi, hình ảnh sung sướиɠ tới phiêu diêu thoát tục.

“Cô thích xem thể loại này?” Lâm Phồn hỏi một cách vô nghĩa.

“Tôi cảm thấy dáng người như vậy mới gọi là chuẩn man, n.g.ự.c lớn cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu vừa nhìn thấy liền biết đây là người đặc biệt khỏe mạnh, anh nếu có thể giống như vậy thì tốt rồi.” Tôi e thẹn mà chớp chớp mắt.

Lâm Phồn thở dài: “Tôi không có thời gian để luyện tập.”

“Trước không phải trốn tránh, nếu muốn chăm sóc bản thân. Dù sao trong nhà cũng có sẵn bể bơi cùng phòng tập, em sẽ tìm cho anh mấy huấn luyện viên về, mỗi tối anh sẽ luyện tập được không?”

Lâm Phồn lúc này thoáng qua ý cười: “Theo ý cô.”

Gần đây mỗi tối anh ta đều về nhà, quấy rầy tôi đọc sách, tôi bèn tìm cho anh ta ít việc để làm, tránh quấy rầy đến thời gian quý giá của tôi.

Đêm đó, tôi mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, trên tay cằm ly rượu vang đỏ, tìm tới Lâm Phồn.

Lâm Phồn không quan trọng, mà mục đích của tôi là vị huấn luyện viên đẹp trai bên cạnh anh ta.

Múi!!! Thực sự là anh chàng đẹp trai có nhiều múi!

Tôi xem đủ rồi, bèn kéo tấm rèm lại.

Mỗi ngày tôi đều đăng video cuộc sống thường ngày trong căn biệt thự xa hoa này, lượng fans cũng đột phá lên 20 vạn, mà nhận được tấm thiệp mời dự bữa tiệc từ thiện.

Nhưng người nổi tiếng thì nhiều thị phi, có người ở dưới bài đăng của tôi bình luận rằng tôi là account marketing.

Dẫn đầu vị trí top tìm kiếm: [ Thực hư chuyện phu nhân nhà giàu, ngày ngày khoe giàu, thực chất là hình ảnh của công ty nào đó.]

Lượt người chia sẻ lên tới 1.5 vạn.

Nói tới nói lui, mọi người bình luận ở dưới bắt đầu đùn đẩy.

Mắt nhìn những bình luận đó, một tay chụp lại ảnh Lâm Phồn, đáp trả bình luận của đối phương.

“Đây đích thị là nhà của tôi, đến lúc đó sự thật được lộ diện, lời đồn đại sớm muộn cũng có ngày tự sụp đổ.”