Tôi xuyên thành nữ chủ ngược văn.
Thâm tình yêu Lâm Phồn, nếu đã tới rồi thì không thể ngược đãi bản thân như nguyên chủ được.
Biết rõ anh ta chỉ coi tôi như thế thân, nhưng vẫn cố gắng phấn đấu quên mình để gả cho anh ta, trở thành bảo mẫu cho nhà anh ta.
Sau đó chính là mỗi ngày tôi yêu anh ta, anh ta không yêu tôi, tôi thương tâm muốn chết, khóc lóc chịu ngược...
Nhưng mà khi ngồi trước mặt người đàn ông lạnh như băng này, nhìn quanh biệt thực 3000 mét vuông này, một giọt nước mắt tôi cũng không thể rơi được.
Khoé miệng tôi nhếch lên, điên cuồng cười.
"Cô cười cái gì?"
"Chẳng phải là tôi thích anh sao? Vừa thấy mặt anh liền cảm thấy cao hứng!"
Nguyên chủ là một cô gái ôn nhu, dịu dàng.
Cứng nhắc, ít nói, luôn không đi quá khuôn phép.
Chưa từng nũng nịu nói giọng ngọt ngào như vậy.
Lâm Phồn quét mắt qua nhìn tôi một cái: "Nói chuyện bình thường!"
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh như băng ấy, thật sự nhịn không được xì một tiếng cười, nói: "Không tốt sao?"
Đại khái là do tôi tươi cười quá mức xán lạn.
Lâm Phồn ghét bỏ mà buông bát cơm xuống: "Nếu cô cảm thấy làm như vậy là có thể làm tôi thích cô, vẫn là nhân lúc còn sớm nên c.h.ế.t tâm đi."
Nói xong không hề quay đầu lại liền đi.
Tôi cũng lập tức, chạy tới trung tâm thành phố giới kinh doanh, thướt tha yểu điệu bước vào một cửa hàng Chanel cao cấp.
Nguyên chủ là một nữ nhân có khí chất.
Cô gả cho Lâm Phồn, chính là vì yêu hắn.
Nhiều năm như vậy, không có vì chính mình mà đòi hỏi một chút lợi ích nào.
Không giống tôi.
Tôi bước tới cửa hàng xa xỉ với tư thế như là muốn đóng cửa cả cửa hàng.
Dù sao cũng đã chịu đủ ngược khi làm thế thân, tội gì không làm bản thân mình cao hứng.
Con gái mặc kệ ở hoàn cảnh nào, cũng phải học được cách hưởng thụ!
Khi tôi xách bao lớn bao nhỏ ra khỏi cửa hàng, vừa vặn gặp Lâm Phồn vừa dự cuộc họp xong thì đi tới.
Tôi giữ anh ta lại.
Di động trong túi hắn vang lên không ngừng.
Lâm Phồn vừa thấy tôi liền nhíu mày: "Cô mới sáng sớm đã tiêu hơn 100 vạn? Tất cả là đồ trong những túi này?"
"Sao có thể?" Tôi liền bước đến trước mặt hắn, xoay một vòng: "Tôi còn mua nguyên bộ quần áo và đôi giày này. Có đẹp hay không?"
Lâm Phồn tái mặt.
Tôi yên lặng liếc mắt: "Con gái vì người mình thích mà trang đểm, tôi đây chẳng phải là vì thích anh hay sao. Nếu anh cảm thấy khó coi, tôi liền không ngại mua thêm mấy bộ khác, mua khi nào anh vừa lòng mới thôi."
"... Đẹp!" Lâm Phồn không tình nguyện rít ra một chữ.
Anh ta dẫn nhân viên công ty lên tầng cao nhất của khách sạn bên cạnh để mở cuộc họp.
Tất cả mọi người đều khϊếp sợ mà nhìn Lâm Phồn.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều biết tôi là người cho không cũng không tiêu tiền của hắn.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Phồn khen tôi trước mặt mọi người.
Tôi vui vẻ tiếp nhận, e lệ ngượng ngùng mà chớp chớp mắt: "Vậy anh cho tôi tăng thêm chút tiền tiêu vặt, tôi lập tức đi làm tóc."
Lâm Phồn biểu tình như ăn phải phân.
Tôi lắc cánh tay hắn: "Chồng à~ em nghĩ thông suốt rồi, em trước kia sống không phóng khoáng, đó là không đúng."
"Em là Lâm phu nhân, là mặt mũi của anh, em như thế nào hàng ngày uống nước lã, sống cuộc đời không khác gì bảo mẫu."
"Em muốn được tự tin sống phóng khoáng, anh như vậy cũng vẻ vang mặt mũi, đúng hay không nha?"
Nhiều người nhìn như vậy, Lâm Phồn cảm thấy rất mất mặt.
Cho nên hắn yên lặng một lúc, móc ra chiếc ví đen.
Tôi cầm lấy ví, dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt đẹp trai ấy, thuận thế đưa luôn túi lớn túi nhỏ cho hắn: "Chồng à~ trưa nay anh muốn ăn gì
Lâm Phồn rút tay khỏi tay tôi, nhưng vẫn cằm theo túi lớn túi nhỏ: "Cô đi làm tóc đi, tôi còn phải tham gia tiệc xã giao."
" Chồng à, anh thật vất vả. Buổi tối em liền hầm canh gà tẩm bổ cho anh.
Lâm Phồn sải bước đi thật mau.
Phảng phất sau lưng như có quỷ.
Tôi đi nhà hàng Michelin ăn trưa. Sau đó đi thẩm Mỹ viện gặp chuyên gia, một người chăm sóc thân thể, một người làm tóc, người còn lại là làm móng, hưởng thụ cả một buổi chiều.
Nói thật, tôi không thể lý giải nổi nguyên chủ vì cái gì cả ngày khóc lóc.
Rốt cuộc mặc kệ Lâm Phồn yêu hay không, nguyên chủ đã là phu nhân nhà giàu.
Cơ sở kinh tế quyết định ý thức, thế này cũng không tới mức ngược c.h.ế.t bản thân.
Anh ta không yêu cô, cô không thể tiêu tiền của anh ta sao? Chuyện này có gì rất khó sao?
Tôi mát xa xong lại dạo phố một lát, trước lúc về không quên mua một con gà trống.
Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của tôi, Lâm Phồn về tới nhà mặt đen như đ.í.t nồi nhìn thấy thông báo điện thoại: "Cô buổi chiều lại tiêu hết 50 vạn, cô...!"
Hắn bỗng nhiên ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn tôi.
Bởi vì tôi tha thướt yêu kiều khoác bộ váy ngủ tơ tằm, xách theo mấy túi đựng đồ Tây trang: "Thích sao?"
"Tôi không phải đã nói, cô không cần mua thêm gì cho tôi sao?"
Lâm Phồn lời tuy nói vậy, thần sắc hoà hoãn, thậm chí đem ánh mắt từ n.g.ự.c tôi rời đi.
Khuôn mặt đẹp trai kia thoáng hiện nét ửng đỏ.
Tôi đưa cho anh ta một đống túi lớn túi nhỏ: "Trước đi lên tắm rửa trước đã, tắm xong xuống dưới ăn cơm."
Anh ta không nói gì nữa, ngoan ngoãn lên lầu."
Nguyên chủ là một cái tiểu bạch hoa, đối với anh ta rất tốt, nhưng mua sắm không phải là sở trường.
Bọn họ không cùng chung tầng lớp, cô không biết anh ta dùng cái gì, chỉ có khẳng năng đối xử thật tốt với anh ta, anh ta còn chướng mắt.
Tôi cũng không biết. Nhưng trước khi ra ngoài đã cẩn thận nghiên cứu tủ quần áo của anh ta, tìm hiểu rõ nhãn hiệu cùng chất liệu màu sắc mà anh ta thích.
Như vậy tôi tiêu tiền anh ta, mua một phần cho anh ta, ngược lại anh ta còn phải cảm ơn tôi.
So với việc ở vài ngày đã bị đuổi ra khỏi nhà trong giới hào môn, tôi sẽ lựa chọn việc tát ao bắt cá.
Lâm Phồn tắm xong thay bộ đồ ngủ tơ tằm cùng kiểu giống tôi, bưng bát uống một ngụm canh nói: "Canh không tồi."
"Mất nguyên một buổi trưa."
"Chuyện nấu nướng của cô có tiến bộ." Anh ta nói giọng nhẹ nhàng, nhưng mày giãn ra tiết lộ tâm tình vô cùng tốt.
Tôi hơi mỉm cười: "Nếu vậy uống thêm nữa nhé!"
Hôm nay quả là khó có bữa ngồi cùng nhau mà ăn xong một bữa cơm trong hòa bình.
Nguyên chủ lúc nào cũng vây quanh Lâm Phồn, trả giá vì anh ta rất nhiều nhưng lại chưa một lần buông lời trách móc.
Lâm Phồn lại không phải người biết nói những lời dễ nghe.
Nguyên chủ liền sẽ ủy khuất khóc lóc, lại chỉ nhận lại toàn lời phiền chán.
Tôi không giống như vậy.
Tôi đã làm cơm rồi, dù khen hay không cũng không liên quan gì.
Tôi là phu nhân nhà giàu, cần gì phải nói chuyện tình cảm.
Không sai biệt lắm thì chỉ cần tận tình hưởng thụ, chờ đến lúc hết hạn ba năm hợp đồng, cầm giấy ly hôn và chứng nhận phân chia gia sản liền chạy.~
Thật là đẹp như mơ…