Chương 1

Đầu xuân tháng ba.

Thành phố Bắc, nhà hàng của một khách sạn hạng sao nào đó.

Thẩm Thu Vũ ngồi ngay ngắn tại bàn ăn ngoài trời, khéo léo dùng chiếc nĩa nhỏ xinh để gắp miếng bánh mousse chocolate dâu tây thứ tám, từ tốn đưa vào miệng.

Ăn xong miếng bánh cuối cùng được phủ những hạt dâu tây tươi, cậu ngước nhìn chàng thanh niên lạnh lùng ngồi đối diện, rất nghiêm túc xác nhận một chuyện.

Cậu thật sự đã xuyên sách.

Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ sảng văn vừa đọc trước khi ngủ, trở thành thế thân của nhân vật chính vạn người mê. Vì vài nét giống với nhân vật chính, cậu bị bốn đại lão lần lượt triệu hồi. Về sau, nhân vật chính xuất hiện, còn nguyên chủ thì tự tìm đường chết, cuối cùng chịu báo ứng, chết bệnh ngoài phố.

Một công cụ chính hiệu.

Điều đó vẫn chưa phải vấn đề lớn. Vấn đề ở chỗ các đại lão đều ngầm mặc định rằng hợp đồng thế thân là "một đối một" và hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của người thứ hai, thứ ba, hay thứ tư.

Nói cách khác, nguyên chủ chỉ làm một công việc nhưng nhận lương của bốn người.

Đúng chuẩn thiên tài thương mại.

Nguyên chủ quả thật quá liều lĩnh. Thẩm Thu Vũ nghi ngờ rằng nguyên chủ nhận kết cục "hộp cơm" là do bị phát hiện cùng lúc làm bốn công việc, khiến các đại lão tức giận và thẳng tay diệt khẩu.

Thẩm Thu Vũ: "..."

Miếng bánh mousse trong tay đột nhiên không còn thơm ngon nữa.

Hồi tưởng lại cốt truyện gốc, hiện giờ câu chuyện đang phát triển đến đoạn nguyên chủ vừa ký xong hợp đồng thế thân. Nhân vật chính tạm thời chưa có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với các đại lão công, cậu vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Lúc này, người phục vụ mang đến chiếc bánh thứ chín. Chưa từng thấy vị khách nào ăn khỏe đến vậy, anh phục vụ không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Thu Vũ thêm vài lần.

Cậu có vẻ ngoài sáng sủa nổi bật, đôi mắt hạnh nhân vừa đẹp vừa có hồn, sắc mắt nhạt tự nhiên. Chiếc áo len mỏng màu đỏ rượu tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu, cổ áo chữ V khẽ để lộ xương quai xanh, nơi có một nốt ruồi đỏ nhỏ rất bắt mắt.

Người phục vụ hơi nghi ngờ, cảm thấy nốt ruồi đỏ ấy trông không giống bẩm sinh, mà giống như...

Thẩm Thu Vũ bỗng ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ với anh.

Người phục vụ sững sờ, mặt thoáng đỏ, bối rối rời khỏi sân hiên.

Thẩm Thu Vũ lười biếng chống cằm, nhìn người thanh niên lạnh lùng ngồi đối diện.

Người này có ngũ quan sắc nét, khí chất trầm ổn, đeo một cặp kính gọng vàng làm tăng thêm vẻ tri thức. Bộ vest phẳng phiu, tóc chải chuốt gọn gàng, cổ áo sơ mi được cài kín đến tận nút cuối cùng.

Điều khiến người ta chú ý nhất chính là chiếc đồng hồ xa xỉ anh đeo trên tay khi đang lật xem tạp chí tài chính.

Chiếc đồng hồ Patek Philippe thuộc dòng sưu tầm cổ điển, trị giá hàng triệu. Mỗi viên kim cương nhỏ trên đó cũng đáng giá cả chục ngàn. Dây đeo bạc ôm lấy cổ tay thon dài sạch sẽ, viên kim cương đen lấp lánh mang vẻ sang trọng nhưng không phô trương.

Cũng chính nhờ chiếc đồng hồ này, Thẩm Thu Vũ nhận ra anh là ai.

Lục Khiêm.

Đương kim CEO của Tập đoàn Lục Thị, một trong những đại lão công của nguyên tác, người thầm yêu nhân vật chính nhiều năm. Trong nguyên tác, anh luôn âm thầm quan tâm đến nhân vật chính với tư cách bạn thân của anh trai cậu ta.

Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Thu Vũ, Lục Khiêm ngẩng lên từ tạp chí. Ánh mắt hai người giao nhau. Anh dường như nhìn ra điều gì đó, đôi mày hơi nhíu lại.

"Khóe miệng bên trái của cậu dính kem, lau sạch đi."

"Ồ."

Thẩm Thu Vũ tiện tay cầm khăn giấy lau, nhưng lại hoàn toàn tránh chỗ dính kem.

Lục Khiêm: "..."

Khuôn mặt anh thoáng đen lại, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng.

Thẩm Thu Vũ vờ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Chiếc bánh mềm mịn ngọt ngào tan chảy trong miệng, vị sữa hòa quyện hoàn hảo với sự ngọt ngào của chocolate. Vị dâu tây hơi chua nhẹ làm cậu ứa nước bọt, ngon đến mức khiến cậu thư thái cả thần sắc, đôi mắt màu trà cũng như phủ lên ánh sáng dịu dàng của buổi hoàng hôn.