Chương 2

Tô Mạc xuyên đến thế giới này, so với thế giới thật, thực sự không khác biệt cho lắm.

Quy tắc, sinh hoạt đều rất giống thời hiện đại ở thế giới thực.

Khác biệt duy nhất chính là, trong thế giới này, mọi người đều thờ phụng quỷ thần, bọn họ cho rằng quỷ thần thật sự tồn tại, tuyệt đối không thể đắc tội.

Mà “Thầy bói” được cho rằng là cùng tồn tại với quỷ thần, được mọi người mười phần kính trọng và tâng bốc.

Thầy bói với trình độ tín ngưỡng của mọi người, cũng giống như thượng đế trong tín ngưỡng của người phương Tây.

Mà Tô Mạc xuyên vào thế giới này, nguyên chủ lại là một nữ phản diện, trong hoàn cảnh nghèo khó, học phí cao, liền quyết định giả trang thành thầy bói, lên mạng phát sóng trực tiếp l/ừ/a t/i/ề/n.

Pháp luật của thế giới này có một điều khoản, giả trang thầy bói, chính là muốn nhận lấy cái chết.

Nếu Tô Mạc nhớ không lầm, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, thân phận của cô liền sẽ bị bại lộ, do đó bị g/i/ế/t.

Thời gian của cô không còn nhiều.

Tin tốt là, trong thế giới này, thầy bói chỉ là một khái niệm rất trừu tượng, không ai biết thầy bói thật sự nên có bộ dáng gì, lên mạng tìm từ khoá “thầy bói”, liền sẽ thấy những hình ảnh vô cùng ít ỏi, chủ yếu đều là hình đầu lâu.

Tô Mạc liền có tính toán.

Cô gọi điện thoại liên hệ với trợ lí của mình – người cùng với nguyên chủ giả làm thầy bói.

“San San, chuyện gì vậy?” Đầu bên kia truyền tới một giọng nam.

Nguyên chủ không tiết lộ tên thật, nên trợ lí gọi cô bằng tên cô dùng khi phát sóng trực tiếp.

“Tiểu Đinh, hiện tại có tiện không? Mua cho tôi một ít đồ vật.”

San San, chỉ cần chị nói một tiếng, có gì tiện với không tiện? Chị muốn mua thứ gì?”

Tô Mạc đem những đồ vật muốn mua, phân công giao cho cậu ta một nửa.

Cô sợ một mình làm không kịp.

Mà lúc này, sự nghi ngờ về việc cô giả mạo thầy bói, đã đạt đến đỉnh điểm.

“Mỗi lần chỉ để lộ cánh tay, đùa nghịch dược bình, San San thật sự là thầy bới sao?”

“Ta không tin! Không phải chỉ là một bình nước thuốc giả mạo vứt đi thôi sao? Còn không phải là nhẩm nói Tiếng Anh sao? Tôi cũng làm được!”

“Lấy danh hiệu thầy bói, những mỗi lần đều chỉ làm những thứ bình thường như vậy…”

“Tuy rằng tôi cũng không tin, nhưng ai lại dám giả mạo thầy bói chứ? Nói theo hướng này, tôi cảm thấy San San thật sự là thầy bói, chẳng qua thầy bói trong tưởng tượng của chúng ta quá thần bí thôi.”

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Thầy bói sao có thể tầm thường như vậy!”

“Nghĩ lại mà xem, thầy bói còn cần phát sóng trực tiếp kiếm tiền sao? Cô ta chắc chắn là lừa đảo! Chính là muốn mượn danh nghĩa thầy bói, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, liền thành bá chủ trong bảng xếp hạng!”

“Không có đầu lâu, tôi không nhận cô ta là thầy bói thật!”

“Tuy rằng tôi cũng không biết thầy bói nên là bộ dáng gì, nhưng cô ta thật sự không giống!”

“Mọi người, tôi đã tố cáo cô ta, buổi tối hôm nay, cô ta phát sóng trực tiếp, sẽ có tổ chuyên môn phán xét! Nếu phát hiện là giả, nàng nhất định phải chết!”

“Tôi đợi đêm nay!!!”

Những câu chuyện liên quan tới thầy bói, luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, vì vậy, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, bất luận là học sinh, người đang đi làm, người trung niên hay người già, tất cả mọi người đều chú ý, muốn biết rốt cuộc Tô Mạc có phải là đang giả mạo thầy bói hay không.

Trong hoàn cảnh như vậy, một khi chuyện giả mạo của Tô Mạc bị lộ, cô nhất định phải chết.

Tô Mạc biết mình đang đối mặt với nguy cơ lớn cỡ nào, cô đeo khẩu trang, đội tóc giả, tìm mua những vật mình cần.

Đầu tiên, là trang phục phù hợp. Một thầy bói thần bí, tất nhiên trang phục cũng đều toát ra sự thần bí.

Tiếp theo, vì có chút hiểu biết về “đạo cụ ma pháp”, cô mua đều là những đồ vật bình thường, chỉ là có hình dạng cổ quái, đầy vẻ bí hiểm, khiến người ta tròn mắt. Chẳng hạn, ma trượng biến hình, một con quạ đen đồ chơi được khống chế bằng điều khiển từ xa.

Cuối cùng, Tô Mạc còn cần một vài đạo cụ nhỏ.

“Cô gái, cô đừng chê con nhện này xấu xí, thật ra nó trời sinh hiền lành, không có độc, tính tình ngoan ngoãn…” Bà lão bán hàng cười tủm tỉm.

Tô Mạc nhìn chằm chăm con nhện hai giây, cuối cùng quyết định: “Lấy nó.”

Một khách hàng đứng sau thăm dò nói: “Cô gái, con nhện này nhìn quá doạ người, cô thật sự muốn nó?”

Tô Mạc vừa nghe, càng thêm kiên định: “Lấy nó.”

Mua xong toàn bộ đồ cần thiết, đã là hơn 10 giờ tối. Tô Mạc chạy tới phòng phát sóng trực tiếp hàng ngày, Tiểu Đinh đã ở bên trong, liên tục chảy mồ hôi: “San San, tính ra chị đã muộn phát sóng mười phút rồi! Hơn nữa, em phát hiện tình hình trên mạng không ổn, làm sao đây? Hay chúng ta chạy đi..? Cái này là web đen, phát sóng trực tiếp cũng không cần danh tính thật…”

“Chạy không thoát,” Tô Mạc bình tĩnh nói: “Chuyện về thầy bói, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra chúng ta.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Đinh mặt xám như tro tàn.

“Tô Mạc nhìn cậu ta không còn chút sinh khí, bất lực nói: “Tiểu Đinh.”

“Dạ..?”

“Kỳ thật chị có một chuyện lừa cậu.”

“Chị, chị nói đi.” Tiểu Đinh rõ ràng đang thất thần.

“Thật ra chị là thầy bói thật.”

“Vậy à…. A!? Thầy, thầy bói thật???” Tiểu Đinh ngay lập tức mở to hai mắt.

Tô Mạc đi vào phòng: “Chuẩn bị phát sóng trực tiếp đi.”

“Ồ ồ…” Tiểu Đinh không nhịn được lại hỏi: “Thật không, San San?”

“Là thật.” Cần phải là thật.

Tô Mạc nhắm mắt, vào trong phòng thay đổi quần áo, Tiểu Đinh giúp chuẩn bị bối cảnh, điều chỉnh camera.

Chuẩn bị một hồi, lại qua mười phút.

Lúc này, mọi người đều đã hoàn toàn nhận định San San là kẻ lừa đảo.

“ Hầy, vậy mà lại ngang nhiên giả mạo thầy bói!” Sự việc lần này được giao cho hai điểu tra viên phụ trách, một người ngáp một cái rồi nói.

“Lúc này, cái cô San San kia, sợ là đã chạy rồi.” Một người khác nói.

“Nhưng còn có thể không chạy sao? Giả mạo thầy bói, chính là bị thiêu sống.”

“Chúng ta không thể tra ra thân phận thực sự của cô ta, nhưng mà… cô ta rõ ràng là thầy bói giả mạo, chúng ta hẳn là có thể ra tay rồi?”

“Khi anh ta chuẩn bị ấn lệnh bắt giữ, trước màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ “Chủ phòng đã phát sóng”.

Điều tra viên sửng sốt: “San San còn dám phát sóng?”

Anh ta bấm chuột, mở phòng phát sóng trực tiếp của “Thầy bói San San”—

Trong căn phòng tối tăm, trên khăn trải bàn màu đen, đối diện với người xem trước màn ảnh, một con nhện làm người ta sợ hãi chậm rãi bò qua.

“Nó dừng lại trong một khắc, sau đó bỗng nhiên bò về phái camera.

Người xem: “???” “!!!”.

Một con nhện bình thường đã đủ doạ người, còn con nhện này, thân thể màu nâu, lông xù cù, tám chân dài ngoẵng, hình như còn mang theo vài chiếc gai, khiến người ta có linh cảm không lành.

“Đừng có lại đây -!!”

Khán giả theo bản năng rời xa di động, sợ mình thực sự đυ.ng phải thứ này.

Khi con nhện đang tiến ngày một gần đến màn ảnh, một bàn tay trắng nõn nhấc nó lên.