Chương 1

"Tôi không thích cậu, cậu cũng không xem lại bản thân mình là bộ dáng gì?"

Tô Mạc mở mắt, nhìn thấy trước mặt mình là một nam sinh cao lớn đang cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Cô thấy mình đang vươn tay ra, trên tay lại là một bức thư tình.

Trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia khó hiểu, cô đây là đang ở đâu?

Trong lúc nghi hoặc, một đoạn kí ức không thuộc về cô lại xuất hiện.

“Mau biến đi.” Nam sinh điển trai trước mặt cô nói bằng giọng điệu lạnh lùng như băng.

Tô Mặc lúc này sau khi tiếp thu kí ức xong, liền biết rằng mình đã xuyên không vào một cuốn sách, nguyên chủ là một sinh viên đại học, còn người trước mặt là nam sinh nổi danh vừa đẹp trai lại học giỏi, Kỳ Tuế.

Cô ban nãy vừa thổ lộ với cậu ta, nhưng bị từ chối.

Người đứng xem xung quanh phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Ánh mắt mỉa mai, thương hại, đồng tình… cùng rơi xuống trên người Tô Mạc.

Cô hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp không còn vẻ ngại ngùng, khẩn trương và chờ mong, mà sống như sương tuyết lạnh giá: “Kỳ Tuế, đường rộng như vậy, cậu phải chờ tôi tránh đường mới có thể đi sao?”

Cô gái với thanh âm lạnh lùng khiến mọi người đều ngơ ngác.

Cô ấy vậy mà dám nói chuyện như vậy với Kỳ Tuế?

Không sợ Kỳ Tuế càng thêm chán ghét cô sao?

Hơn nữa, không phải mới ban nãy thổ lộ tình cảm, cô còn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng sao?

Tốc độ biến hoá này cũng nhanh quá rồi?

Kỳ Tuế cũng sửng sốt một chút, lát sau liền lộ ra ánh mắt khinh thường: “Cậu cho rằng như vậy có thể thu hút sự chú ý của tôi sao?”

Tô Mạc liếc nhìn cậu ta một cái, đôi tay đem bức thư màu hồng nhạt không chút lưu tình mà x/é thành hai nửa: “Tôi thích cậu, không phải là lí do để cậu có thể không tôn trọng tôi, mặt khác, từ giờ trở đi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”

“….” Kì Tuế nhíu mày, có chút không hiểu.

“Xì, thẹn quá hoá giận! Có bản lĩnh thì từ nay về sau cậu đừng làm phiền học trưởng!” Xung quanh có học sinh khinh thường nói.

“Đây chính là bị học trưởng từ chối, liền nghĩ phương pháp khiến học trưởng chú ý!”

“Thời đại nào rồi, còn có người đưa thư tình?”

“Có ai biết cậu ấy sao?”

“Không hổ là học sinh rác rưởi!”

“Cậu xứng với học trưởng sao?”

“….”

Đối với những lời mỉa mai không ngớt, mọi người vốn dĩ cho rằng nữ sinh này sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng cô lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Nhàm chán.”

Mọi người: “….”

Tô Mạc nói xong, liền rời đi, từ trong trí nhớ biết được, mình xuyên thành nhân vật nữ phản diện., sẽ bị vạch trần việc giả dạng thầy bói, bị tố giác, nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên cô không có thời gian chơi trò chơi ấu trĩ cùng đám người này.

Cô gái mặc váy trắng, khí chất không biết từ khi nào trở nên hờ hững, giống như trời cao trăng sáng, toả sáng nhưng lại không thể tiếp cận.

Kỳ Tuế giật mình, theo bản năng hô: “Từ từ…”

Tô Mặc không có ý định dừng chân, trong nháy mắt đi xa.

Mọi người quay lại nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều đổ dồn lên người Kỳ Tuế.

Bị mọi người nhìn như vậy, Kỳ Tuế có chút chịu không nổi. Cậu ta cố giữ vẻ mặt bình thản: “Cậu ta còn tưởng làm vậy sẽ thu hút được sự chú ý của tôi sao? Thật đáng chê cười.”

Mọi người ngẫm lại, cũng đúng, vừa rồi Tô Mạc còn có bộ dáng xấu hổ như muốn đào hố chui xuống đất, cô ấy sẽ không thể trong nháy mắt liền không còn tình cảm với học trưởng Kỳ Tuế đâu?

Đám đông bắt đầu tản ra, chưa đầy một ngày, tin tức Tô Mạc thổ lộ với học trưởng bị từ chối, thẹn quá hoá giận đã truyền ra khắp trường.

Mà Tô Mạc còn không biết.

Cô còn không trở lại phòng kí túc xá.

Lúc này, hai nữ sinh từ phía sau đuổi kịp Tô Mạc.

“Tô Mạc, ban nãy sao cậu có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Kỳ Tuế?”

“Đúng vậy Tô Mạc, cậu cũng đừng nói bọn tôi không giúp cậu, lịch trình của học trưởng đều là bọn mình tiết lộ cho cậu, cậu cũng quá là phá hoại đi!!”

“Tô Mạc, cậu mau xin lỗi học trưởng đi!!”

“Lần sau đi học cậu có thể đi cùng bọn họ, ngồi bên cạnh cậu ta, cậu xinh đẹp như vậy, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ động lòng!”

Hai người thay nhau nói, giống như là giúp Tô Mạc bày mưu tính kế, nhưng trong giọng nói đều là niềm vui sướиɠ khi cô gặp nạn.

Tô Mạc không có phản ứng.

Hai người cứ luôn nói không ngừng mãi cho tới phòng ngủ, các cô là bạn cùng phòng của Tô Mạc, cách viết thư tình để thổ lộ chính là thứ mà các nàng vẫn luôn khuyên nhủ nguyên chủ.

Tô Mạc vào phòng ngủ, đi đến giường của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một bạn cùng phòng nhìn thấy, không kìm được mà lên tiếng: “Tô Mạc, cậu muốn đi đâu? Buổi chiều còn có giờ học đó!”

Tô Mạc lời ít ý nhiều: “Có việc.”

“Cậu sẽ không phải là vì tỏ tình thất bại, ngượng ngùng không dám đi học chứ?” Một bạn cùng phòng khác ẩn ý nói.

Tô Mạc không để ý tới bọn họ.

Cuối cùng một bạn cùng phòng bất mãn nói: “Tô Mạc! Cậu như vậy là có ý gì! Muốn chạy? Hôm nay cậu còn chưa giúp tôi múc nước đâu!”

Tô Mạc dừng thu thập đồ vật, xoay người lại nhìn cô ta: “Cậu không có tay sao?

“……Cậu!!” Bạn cùng phòng đang cuốn tóc bị câu nói của Tô Mạc làm cho nghẹn họng.

Tô Mạc lúc này đã thu dọn đồ xong, cô mang theo bọc đồ, ra khỏi phòng ngủ.

Còn lại ba người bạn cùng phòng kia nhìn theo bóng lưng của Tô Mạc, đều không kịp thích ứng.

Hôm nay…. Tô Mạc vì sao lại trở nên kì lạ như thế?

“Ngang ngược gì chứ! Rõ ràng là cậu ta đang bí mật bày trò!” Bạn cùng phòng tên Trương Kỳ nổi giận đùng đùng đứng lên, đi về chỗ của Tô Mạc, vung tay hất đồ đạc trên bàn rơi đầy đất.

Đồ đạc rơi xuống tạo ra tiếng động rất lớn, Trương Kỳ cười lạnh hừ một tiếng, nhưng khi tầm mắt nhìn sang cánh cửa, nụ cười của cô ta trở nên cứng đờ.

Bởi vì Tô Mạc, không biết vì sao, lại quay về rồi.

Nếu là ngày thường, thấy Tô Mạc, cô ta cũng thản nhiên không sợ.

Chính là không biết vì sao, nhìn đôi mắt lạnh nhạt hiện tại của Tô Mạc, Trương Kỳ bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.

Tô Mạc lạnh lùng nhìn Trương Kỳ, đi đến.

“Cậu đây là ánh mắt gì? Có gì không phục sao?” Trương Kỳ ương ngạnh lên tiếng.

Vừa dứt lời, cô ta đã bị Tô Mạc hung hăng đá một cái, mất thăng bằng ngã trên mặt đất, mông bị giáng xuống đất đau điếng.

“Tô Mạc, cậu….” Hại bạn cùng phòng còn lại đều sợ hãi ngây người.

Tô Mạc ngày thường vâng vâng dạ dạ, sao lại có lúc đáng sợ như vậy?

Tô Mạc đi đến bên người Trương Kỳ, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Về sau, cậu tuyệt đối đừng động vào đồ của tôi.”

“Cậu…..” Trương Kỳ bị doạ sợ đến choáng váng.

Tô Mạc nói xong, lại quay sang nhìn hai người còn lại, doạ hai người đều lui về sau một bước.

Cô lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi đến bên tủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc di động, ra khỏi phòng ngủ.

“Trương Kỳ, cậu không sao chứ?” Hai người kia hiện tại mới đỡ Trương Kỳ đang ngồi trên sàn.

“Tô Mạc!” Trương Kỳ hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật đáng ghét! Đến tôi cũng dám đánh! Mau đỡ tôi dậy, tôi nhất định phải giáo huấn Tô Mạc!!”