Chương 34: Áo Khoác Của Tiểu Đoàn Trưởng Trình?

Trước khi xuống nông thôn, nguyên thân lén báo danh sau lưng dì cả, cố ý muốn tới tỉnh Bắc Giang.

Dì cả không lay chuyển được nguyên thân, nên lúc đưa cô lên xe, sắc mặt dì cả cực kỳ lạnh lùng.

Không ngờ gần như chân trước nguyên thân lên xe, là dì cả đã mua đồ gửi tới đây liền.

Dù sao nguyên thân xuống nông thôn còn chưa được ba tháng.

Triệu Hồng Anh giơ tay vẫy vẫy trước mắt Cố Hoàn Ninh: "Hoàn Ninh, chị đưa thịt kho tàu xuống bếp rồi, em mệt thì nghỉ ngơi trước đi."

Cố Hoàn Ninh hoàn hồn: "À, tối em không ăn đâu ạ."

Dứt lời, cô định cởi chiếc áo khoác quân đội trên người ra.

Triệu Hồng Anh nhìn thấy chiếc áo khoác này, nhớ tới Trình Nghiên Châu mình gặp hôm nay, chị ta hơi khựng lại rồi nói:

"Hoàn Ninh, chị quên bảo em, hình như áo khoác này là của tiểu đoàn trưởng Trình."

Cố Hoàn Ninh không nghe rõ: "Chị nói gì cơ?"

Triệu Hồng Anh nhắc lại: "Hình như cái áo khoác này là của tiểu đoàn trưởng Trình."



Lúc trước vì không chú ý nên chị cứ tưởng cái áo khoác quân đội này là của chính Cố Hoàn Ninh.

Mãi cho tới hôm nay nhìn thấy Trình Nghiên Châu, Triệu Hồng Anh mới nhớ ra, Cố Hoàn Ninh lấy đâu ra áo khoác quân đội.

Lần đầu tiên chiếc áo khoác này xuất hiện rõ ràng là đắp trên người Cố Hoàn Ninh khi cô được đưa về sau khi rơi xuống nước.

Cố Hoàn Ninh: "..."

Cô ôm chiếc áo khoác ngồi trên giường, mặt dại ra.

Triệu Hồng Anh có chút băn khoăn.

Chị phát hiện sớm thì hôm nay Hoàn Ninh đã không mặc chiếc áo khoác này lượn lờ trước mặt tiểu đoàn trưởng Trình cả buổi sáng rồi.

"Hoàn Ninh, chắc là em không nghĩ đây là áo của chị đâu chứ?" Triệu Hồng Anh dò hỏi.

Cố Hoàn Ninh hoảng hốt: "Không phải. Em cứ tưởng là áo của mình."

Triệu Hồng Anh: "..."

Xem ra trước khi đến cô bé này đã sốt tới mụ đầu rồi.



Cố Hoàn Ninh che mặt, nhào vào chăn bông.

Cô thực sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

"Vậy vậy vậy... em có cần phải trả lại không?"

Cố Hoàn Ninh ngồi dậy, nắm tay áo Triệu Hồng Anh rồi hỏi: "Em đã mặc rồi, lại còn..." gần như ngày nào cũng mặc.

Triệu Hồng Anh nhất thời cũng không biết nên làm thế nào:

"Hay là, em coi như không biết chuyện này, hoặc là lần sau tới nhà thì giặt xong mang trả? Hoặc là, đưa tiểu đoàn trưởng Trình..."

Mấy từ liên quan tới "tiền" phía sau, chị gần như không thốt thành lời.

Nhưng nghĩ thì mấy biện pháp này đều không quá phù hợp.

Cố Hoàn Ninh lắc đầu, cô thật sự không ngờ đã xuyên không rồi mà còn gặp phải chuyện xấu hổ như thế: "Đưa tiền đi."

Cô đã mặc đồ của người ta rồi, giờ trả lại thì là thế nào.

Nếu mua được một chiếc áo mới hẳn thì đương nhiên tốt hơn, nhưng vấn đề là cô không biết cách mua.