- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
- Chương 9
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 9
Chủ quán bật cười ha hả: "Không sao, tôi không đáng dùng thứ này lừa cô."
Khương Duệ Quân từ phía sau theo tới, nhìn gương đồng cũng không có để ở trong lòng, con gái đều thích những thứ này, ánh mắt của anh ta bị một khối ngọc bài trên quầy hàng hấp dẫn, bảo chủ quán cầm lên nhìn qua mới đặt vào trong tay.
Ngọc bài ôn nhuận, nhìn cũng rất không tệ, Khương Duệ Quân rất vừa ý: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Bốn trăm."
Khương Duệ Quân yên lặng trả về, cầm lấy một khối nguyên thạch nhỏ nằm trong xó.
"Cậu muốn chơi đánh bạc? Không sợ bị trong nhà đánh?"
Khương Duệ Quân dù có giáo dưỡng tốt cũng không chịu đựng được, đây là cô gái đầu tiên sát phong cảnh như thế, trách không được khi còn bé đánh nhau muốn cắn cô.
Anh ta không lên tiếng.
Dư Tương chọn trúng một cái bồn quê mùa có chỗ mẻ: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Trường Phong: Quân sứ Đại Tống.
Ông chủ không có quá để ý, cái kia là phế phẩm ông ta thu năm xu một cân, tùy ý giơ năm ngón tay.
"Năm hào? Có phải quá mắc hay không?"
"Năm đồng đó bà cô tôi!"
Dư Tương mỉm cười trả về: "Tính cả cái gương năm đồng tôi cũng chê đắt được không?"
"Vậy cô muốn trả bao nhiêu?"
"Cái bồn này năm hào, cái gương ba đồng."
"Cô gái, cô trả giá cũng thật là thấp đó? Lại nói không phải mới vừa rồi cô chê cái gương kia sao?"
Dư Tương nhún nhún vai: "Nếu tôi khen gương nhà ông là trân bảo hiếm thấy, biết đâu ông đưa ra cái giá gần một nghìn đồng, vậy không phải tôi rất lỗ sao?"
"Bốn đồng, hôm nay tôi còn chưa mở hàng đâu."
"Ba đồng năm."
Ông chủ do dự một chút thua trận, dù sao hàng mua vào rẻ, bán như vậy cũng kiếm được lãi rồi, đưa tiền thành giao.
Khương Duệ Quân kinh ngạc nhìn cô: "Tại sao là cô mua không phải tôi mua?"
"Tôi hiếu kì, vừa vặn cha cho tôi tiền tiêu vặt."
"Để cho tôi nhìn xem được không?"
Dư Tương hào phóng đưa cho anh ta, lực chú ý của Khương Duệ Quân đều ở trên gương đồng, chăm chú nhìn qua lôi kéo cô đến nơi hẻo lánh thảo luận: "Dư Tương, cô có thể bán lại cái gương đồng này cho tôi hay không?"
Dư Tương không chút nghĩ ngợi: "Không được."
"Vì sao?"
"Đây là tôi chọn trúng, tôi cảm thấy rất thú vị, anh cũng thích gương phụ nữ cổ đại dùng sao?"
Khương Duệ Quân vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi cảm thấy vật này rất đặc biệt, tôi có thể mua với giá cao được không?"
Dư Tương do dự một chút, kiên định lắc đầu: "Không được, đàn ông không thể cầm gương của phụ nữ đâu, anh không sợ bên trong cất giấu nữ quỷ hả? Nếu như anh và nó đơn độc ở chung, ả đột nhiên xuất hiện câu hồn làm sao bây giờ? Vậy tôi chính là hại anh đó."
Khương Duệ Quân từ nhỏ sợ quỷ, hai năm xuống nông thôn kia sợ nhất đi là ngang qua ngôi mộ, nhìn chằm chằm tấm gương cũ kỹ mà trong lòng nao nao, nhưng anh ta còn muốn chứng minh bản thân với ông nội, cả gan nói: "Không sao cả, tôi không sợ."
"Ừm, như vậy đi, chúng ta cũng không biết tấm gương này là cái gì, tôi cho anh mượn, anh lấy về để ông nội anh nhìn là cái gì, nếu như không phải đồ tốt thì nói không phải anh mua, là đồ tốt ư, hì hì, thì trả lại cho tôi, nói là anh giúp tôi chọn, thế nào?"
Khương Duệ Quân ngẫm lại cũng phải: "Được, nhưng mà cô không sợ thật sự là đồ tốt, tôi lấy luôn không trả lại cho cô à."
Dư Tương hất cằm lên, đắc ý nói: "Không sợ, tôi có thể tìm được trong nhà anh, nếu như mấy người không thừa nhận, vậy dùng mấy hào để nhận rõ bản chất con người, tôi cũng không lỗ mấy."
Dưới ánh mặt trời cô gái trẻ tuổi gương mặt tươi đẹp động lòng người, còn mang một cỗ kiêu ngạo, không có chút nào làm cho người ta chán ghét.
Khương Duệ Quân hiểu ý cười một tiếng: "Cám ơn cô Dư Tương, mới vừa rồi là tôi không đúng, không nên khăng khăng đòi cô bán lại nó."
"Tôi cũng không so đo, đi thôi, tôi muốn về nhà ăn cơm."
Hai người ở trạm xe buýt tách ra, Dư Tương mang theo cái bồn quân sứ kia trở về nhà, thuận tay bỏ nó phía dưới một bồn hoa nhỏ, rửa tay một cái tìm một gốc dưa leo gặm, sau đó tựa ở trên ghế sa lon cùng Trường Phong trò chuyện.
Trường Phong rất không hiểu: "Vừa rồi vì sao cô không trực tiếp chọn cho Khương Duệ Quân một món đồ cổ vậy?"
Dư Tương nhún vai: "Không phải đã đạt được hiệu quả rồi sao?"
Cô không có thói quen làm công cụ của người khác, lại nói, nhẫn nhục chịu đựng, người ta mới sẽ không để bạn vào mắt.
"Đúng rồi, Trường Phong, cậu còn chưa nói với tôi nhiệm vụ liên quan tới Ninh Miễn là cái gì, còn có tại sao muốn tôi tạo mối quan hệ với Khương Duệ Quân?"
Trường Phong trầm mặc một lát: "Cô phải thông qua Khương Duệ Quân hiểu rõ một số tin tức có liên quan đến Ninh Miễn."
Dư Tương răng rắc cắn một miếng dưa leo: "Sau đó thì sao?"
"Chờ tôi thông báo."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
- Chương 9