Chương 25:

Dư Tương cố ý phớt lờ sự không hài lòng của anh, cúi xuống sờ sờ đầu chó rồi hỏi tên nó, thật sự không muốn rời tay ra chút nào. Không hổ là nam chính, đầu năm nay có thể nuôi được giống chó ngoại quốc như này, thật sự là kẻ sau càng khiến người khác tức chết hơn kẻ trước.

"Quyển Quyển, nắm tay chị cái nào?"

Border Collie ngoan ngoãn nâng một móng vuốt lên, khoe ra gen thông minh của mình không keo kiệt chút nào, trong mắt tràn đầy sự dịu ngoan.

Bùi Thừa Hãn huýt sáo: "Ồ, không tồi nha, Quyển Quyển rất nể mặt em!"

"Nó không nể mặt anh à?"

"Ừ."

Dư Tương kiềm chế sờ sờ đầu chó lần cuối. Border Collie cũng không hề phản kháng, đợi cô đứng thẳng người lên còn sủa với cô một tiếng.

Bùi Thừa Hãn bị dọa thót cả tim, còn tưởng Border Collie muốn cắn người, ai ngờ người ta kêu xong bèn chạy về bên người chủ của người ta, phe phẩy cái đuôi trông rất vui vẻ.

Ninh Miễn nhìn chằm chằm cái đầu chó Border Collie, im lặng không nói gì.

Ba người về nhà ăn cơm, còn Ninh Miễn tiếp tục dắt chó đi dạo. Lúc đi tới chỗ rẽ, anh xoay người vỗ vỗ đầu chó rồi thản nhiên nói: "Chiều nay lúc tao dạy mày còn không phục cơ mà. Sao vừa rồi lại tùy tiện để người ta đυ.ng chạm thế?"

Border Collie gâu với anh một tiếng, vô cùng không khách khí.

Ninh Miễn nhăn mặt dắt nó về nhà.

...

Bữa tối ở nhà họ Bùi rất náo nhiệt. Dư Lộ khôi phục vẻ hoạt bát lúc trước, vẻ mặt như thường gia nhập cuộc trò chuyện của mọi người. Bốn đứa nhau mặc đồ đầy màu sắc dỗ cho hai ông bà vui vẻ.

Thậm chí bà ngoại Lâm còn nói: "Hay là Lộ Lộ cũng ở lại đây đi?"

Dư Lộ cười nền nã: "Bà ngoại, ngày mai cháu còn phải đi làm nữa, để chị cháu ở lại đây với bà đi. Hôm nào cháu rảnh lại qua chơi với bà."

Dù có cho Dư Tương cơ hội thì cô cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Ngoài trời đã tối muộn, Bùi Thừa Hãn lái xe đưa Dư Lộ về nhà. Trước khi đi, bà ngoại Lâm còn gói hạt thông còn dư lại rồi để Dư Lộ mang về cho Dư Uy nữa. Dư Lộ cầm túi đựng cặp l*иg bên tay trái còn tay phải cầm lấy yên xe tránh bị ngã xuống.

Thị lực của Dư Tương không tồi, mặc dù ngọn đèn mù mờ nhưng cô vẫn thấy rõ ngón tay vừa bị thương lúc trưa của Dư Lộ đã trở lại trơn nhẵn. Trên da thịt trắng nõn hoàn toàn không hề có miệng vết thương nào.

Đây là...?

Trước khi bọn họ rời khỏi nhà họ Bùi, Dư Tương vội vàng gõ dây chuyền gọi hệ thống Trường Phong ra phân tích rõ.

"Tại sao vết thương trên tay cô ta lại khỏi nhanh như vậy?"

"Linh dược chữa trị."

"Linh dược gì?"

"Tôi có thể nhìn ra là một loại linh dược thấp kém. Nhưng tôi không dùng loại linh dược đó bao giờ nên không biết tên."

Dư Tương đã từng tiếp xúc với các loại tăng tiến tu vi ở thế giới tu tiên. Đan dược trợ giúp phi thăng và linh dược chữa thương đều là vật phẩm bắt buộc phải có của người nhà tiên lúc chuẩn bị đi du lịch. Chẳng lẽ trên người Dư Lộ có bàn tay vàng nào đó? Cô nhớ tới mùi hoa lan vừa rồi mình ngửi được sau đó không khỏi nhíu mày.

"Cậu có biết vì sao cô ta lại có loại linh dược này không?"

Hệ thống Trường Phong: "Chỉ là một nhẫn không gian bình thường mà thôi. Hẳn là cô ta có duyên lấy được từ đâu đó, không có quan hệ gì với nhiệm vụ."

"Đột nhiên thấy hâm mộ..."

Tự nhiên được sống lại, còn có nhẫn không gian.

Hệ thống Trường Phong: "Chuyện này có gì hay mà hâm mộ chứ? Nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể cung cấp cho cô thứ tốt hơn nhiều. Linh dược và nhẫn không gian đều có cả."

"Thật á?"

"Đương nhiên."

Dư Tương tỉnh táo lại một lần nữa: "Vậy tôi đây sẽ không sợ nữa. Trường Phong, cậu thật tốt."

Hệ thống Trường Phong im lặng, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.

Dư Tương nhẫn nhịn cảm giác muốn trợn ngược mắt: "Cậu còn có điều kiện gì nữa à? Muốn tuyên bố nhiệm vụ sao?"

"Ừ."

"Ài, sao cậu cũng chỉ nói một chữ thế này?" Phong cách giản lược này hơi quen mắt đấy nhé.

Hệ thống Trường Phong ngoảnh mặt làm ngơ với vấn đề của cô, chỉ nói: "Nếu tôi bảo cô dẫn con chó bên người Ninh Miễn đi thì cô có làm được không?"

Dư Tương giả vờ vui vẻ hỏi: "Phạm vi dẫn đi là bao nhiêu? Ví dụ như tôi đi trộm chó, cậu cũng phải cho tôi một cái nhẫn không gian để tôi nuôi nó chứ? Nếu thật sự là vậy thì Trường Phong à, cậu chính là người tốt nhất trên đời!"

Giọng điệu của hệ thống Trường Phong như đang nghiến răng nghiến lợi: "Nó không thể vào được nhẫn không gian của tôi. Ý của việc dẫn đi là mặc kệ sống chết, làm cho nó biến mất ở chỗ đó là được."

"Sao cậu so đo với một con chó nhỏ nhiều quá vậy? Nó cướp cái gì của cậu à?"

"Nó..."

Hệ thống Trường Phong bỗng nhiên dừng lại sau đó khôi phục sự lạnh nhạt thờ ơ như trước: "Cô quên mất tôi vừa nói gì rồi à. Tôi rất lo lắng cho nhiệm vụ."

"Được thôi."

Hệ thống Trường Phong: "Cô đừng nghĩ nhiều."

"Tôi có nghĩ nhiều đâu."

Hệ thống cứ cảm thấy sự tồn tại của con chó Border Collie kia thật là chướng mắt.