Edit: Gia Duệ
Beta: khanh
____________
Thất hoàng tử cứ như vậy bị phơi dưới ánh mặt trời, mặt đỏ đến phỏng tay, khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn ta khi nhìn thấy Giang Phi Vi chạy tới, khẽ lộ ra nụ cười: “Cô cô.”
Giang Phi Vi một tay ôm hắn ta: “Không sao chứ? Không sao chứ?”
“Ừm.” Mặt của hắn ta cọ trên vai của Giang Phi Vi, thỏa mãn cúi ở trên đó.
Nhưng trong chốc lát, hắn ta liền bị đẩy ra khỏi cái ôm, khuôn mặt Giang Phi Vi lộ ra vẻ khẩn trương: “Thất hoàng tử, Cố Ngôn đâu?”
Tia vui vẻ của Thất hoàng tử tan biến ở trong nắng nóng, nhưng Giang Phi Vi hốt hoảng căn bản không có chú ý đến cái này, chỉ là nhìn sang phía hắn ta chỉ.
Giang Phi Vi cảm giác hô hấp của mình đều dừng lại.
Nàng không biết mình lấy khí lực từ đâu, đứng dậy, tỉnh táo gỡ cây trâm cài trên đầu xuống, chọn một tên thái giám nhìn hiền hòa: “Ta không mang nổi hắn, phiền công công đem hắn đến chỗ ở đi.”
Công công kia có chút khó xử: “Cái này sợ là...”
“Ngươi yên tâm, Hoàng thượng cũng không truy cứu tội lỗi của hắn, sẽ không gây họa trên người của ngươi.” Giang Phi Vi đẩy cây trong tay ra.
Công công kia vẫn là không nhận, giằng co một lát, Giang Phi Vi mở miệng trước: “Như vậy đi, vậy làm phiền công công một chuyến, đến Mạc Hương viện thông báo Đoan ma ma một chút, bà ấy sai người đến, thế nào?”
Thái giám kia không có chống lại cám dỗ, hiểu ý gật đầu, vội vàng chạy đi.
Giang Phi Vi không thèm để ý ánh mắt dò xét của đám người kia, nhẹ nhàng ngồi xổm quỳ đầu gối bên cạnh băng ghế.
Nàng lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán Cố Ngôn. Nhưng sau đó phát hiện đây là uổng công, khăn ướt đẫm mồ hôi, giống như càng lau càng nhiều.
Nàng có chút ảo não thả tay xuống, cũng không dám dò xét chỗ khác trên Cố Ngôn.
Nhưng Cố Ngôn bởi vì động tác của nàng, mà ung dung tỉnh lại: “...Phi...Vi?”
Hắn giãy dụa muốn cử động, lại bị Giang Phi Vi nhẹ nhàng đè lại: “Chàng đừng nhúc nhích.”
Đầu gối nàng dịch chuyển về phía trước, khom lưng xuống, hơi nghiêng mặt, tiến tới bên tai Cố Ngôn, giống như tình nhân nói lời thì thầm ấm áp.
“Chàng yên tâm,mọi chuyện đã xong rồi.”
Cố Ngôn phát ra một tiếng thở dài thấp không thể xem xét.
“Ta đoán chàng đã tính tới trận đòn bị đánh này đúng không? Nhưng chàng ngàn tính vạn tính, không có tính tới lòng nghi ngờ của Bệ hạ quá lớn, vẫn là hoài nghi, thậm chí gọi ta đến hỏi.”
Trong giọng nói của Giang Phi Vi mang theo một chút đắc ý: “Nhưng mà ta là ai? Ta đều ứng phó được, Bệ hạ đồng ý để Thất hoàng tử đi học.”
Mệt mỏi trên mặt Cố Ngôn xuất hiện nụ cười: “...lợi hại.”
“Cô cô!” Thái giám vừa mới cầm trâm cài chạy tới, còn có Cố Cung và mấy thủ hạ của Cố Ngôn.
Giang Phi Vi nói bên tai Cố Ngôn: “Sau này chàng không chịu nói rõ ràng, ta sẽ... xuất cung đi làm ni cô.”
Không đợi Cố Ngôn trả lời, Giang Phi Vi vội vàng lau nước mắt trên mặt, đứng dậy.
Cố Cung lo lắng nhìn xem Cố Ngôn, thuần thục chỉ huy thủ hạ cõng hắn đem đi.
Trên mặt hắn ta miễn cưỡng nặn ra một chút nụ cười an ủi: “Khiến cô cô sợ hãi...”
“Ngươi ngược lại là quen thuộc.”
Cố Cung biết Giang Phi Vi là nói lời tức giận, bất đắc dĩ cúi thấp đầu.
Có thể có gì không quen thuộc?
Người ngoài hâʍ ɦộ chủ tử một bước lên trời, nhưng bọn hắn biết rõ, lão tổ tông thích nhất là Cố Cẩn, chỗ tốt nào có cho chủ tử phần nào? Làm nô tài nên chịu đánh, chủ tử giống như từng nhận không ít.
Chủ tử thật sự là dựa vào chính mình từng bước đi đến hiện tại, không ai có thể coi hắn là người...
Giang Phi Vi thoáng thấy vẻ trầm mặc của Cố Cung, thấp giọng nói: “Thôi, về đi.”
Giang Phi Vi đi qua, kéo tay Thất hoàng tử: “Đi, chúng ta về viện tử trước.”
Hai người đi vào bên trong vện lạc, Giang Phi Vi thu xếp cho Thất hoàng tử xong, liền định đi sát vách coi Cố Ngôn.
Thất hoàng tử lại đưa tay ra, kéo nàng lại: “Tỷ tỷ, đừng đi.”
Giang Phi Vi quay đầu nhìn hắn ta một cái, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống: “Vì sao?
Hoàng thượng mất hứng... chỉ coi hắn là nô tài, tỷ tỷ ngày sau... phải ít đến.”
“Thất hoàng tử.” Giang Phi Vi tỉnh táo nhìn về phía hắn ta: “Hắn là vì tương lai của ngươi, mới khiến cho Hoàng thượng mất hứng.”
“Không chỉ là vì ta, mà cũng là vì tỷ tỷ!” Thất hoàng tử liền phản bác.
“Cho nên? Bởi vì các ngươi xem hắn là nô tài, hết thảy cũng không đáng kể sao?”
“Tỷ tỷ, hắn vốn là nô tài.” Thất hoàng tử lãnh khốc nói.
Giang Phi Vi đột nhiên ý thức được, cho dù Thất hoàng tử là tiểu hài tử, thái độ in ở trong lòng, cũng sẽ không bởi vì một hai câu của mình mà thay đổi.
“Nhưng ta chưa hề xem hắn là nô tài. Hắn là phu quân của ta, đây chính là ý chỉ của Thánh thượng, lời hứa ngàn vàng.”
Nàng di chuyển cơ thể ngồi xuống, quỳ gối trước mặt Thất hoàng tử: “Nô tỳ này cũng giống như hắn thôi.”
Gặp ánh mắt kinh ngạc của Thất hoàng tử, Giang Phi Vi dập đầu với hắn ta.
“Các ngươi không dung nạp được hắn, ta sẽ đi cùng hắn.”
Giang Phi Vi không để ý Thất hoàng tử đưa tay qua, đứng dậy, đi ra khỏi tẩm điện.
Nàng xoa mặt, nói với tiểu thái giám canh giữ ở phía ngoài: “Chăm sóc tốt chủ tử các ngươi, mang chút giải nhiệt cho hắn.”
Nàng nhanh bước đi vào viện tử của Cố Ngôn, Đoan ma ma thấy nàng chạy đến, vội vàng chào đón: “Thất hoàng tử không sao chứ?”
“Không có việc gì, làm phiền Đoan ma ma trở về chăm sóc hắn ta. Đêm nay ta không trở về viện tử, ta ở lại nơi này cùng hắn.”
“Người... đã nghĩ xong rồi?” Đoan ma ma có chút do dự. Cố Ngôn trước đó một mực cẩn thận thủ lễ, nếu là Giang Vi Phi nán lại trong phòng hắn một đêm...
Đoan ma ma thấy ánh mắt kiên định của nàng, vỗ vai nàng: “Đi thôi. Hôm nay tin tức hắn bị đánh xem như đã truyền khắp nơi, bây giờ cũng mời không được người hiểu y thuật đến xem cho hắn. Ngươi có thể trông coi hắn, hắn cũng sẽ không khổ như vậy.”
Giang Phi Vi bước vào gian phòng, trong không khí mùi máu tươi trộn lẫn cùng với mùi thảo dược, Cố Cung thấy nàng đi vào, sợ đến mức đẩy ra ngoài: “Cô cô, cái này...”
“Ta là thê tử của hắn, ta không thể nhìn sao?”
Âm thanh nàng lanh lảnh, mang theo vài phần hương vị nghi ngờ, Cố Cung dừng động tác, đột nhiên quỳ xuống dập đầu với nàng: “Tạ ơn Cô cô! Tạ ơn!”
Giang Phi Vi bưng ghế ngồi bên giường, nói với tiểu thái giám thay thuốc cho Cố Ngôn: “Tay ta không có chừng mực, các ngươi đổi cho hắn đi.”
Tiểu thái giám kia được chỉ lệnh, vội vàng tiếp tục.
Giang Phi Vi lướt nhẹ qua lông mày Cố Ngôn khẽ run. Cho dù đau như vậy, hắn cũng không có mở mắt, chắc là mấy ngày nay đã quá mệt mỏi.
Đây là lần thứ hai nàng thấy hắn bị thương. Trước khi mình gặp hắn, hắn còn có bao nhiêu đau xót như này?
Tiểu thái giám nhanh nhẹn thay thuốc xong, Cố Cung phất tay để hắn lui xuống, đi đến phía trước mặt Giang Phi Vi: “Cô cô, đêm nay người...”
“Đêm nay ta sẽ ở lại xem hắn là được, ngươi lui xuống đi.”
Cố Cung đáp ứng, âm thầm nắm chặt nắm đấm. Cho dù là cha nuôi tỉnh lại, phạt mình, cũng nhận: “Vậy ta sẽ ở ngoài hầu, cô cô có việc cứ gọi ta.”
---
Cố Ngôn từ trong cơn ác mộng giãy dụa tỉnh dậy, cảm giác từ trên người cảm nhận một trận đau nhói. Hắn cảm nhận được chiếc giường quen thuộc, thở dài một hơn, xem ra mình còn sống.
Hắn muốn đứng dậy truyền Cố Cung đến tra hỏi, Phi Vi có bị kinh hãi hay không, tình huống như thế nào, Hoàng đế bên kia tình huống như thế nào... Nhưng hắn đã bắt đầu nhiệt độ cao, đầu óc mê man.
Hắn dường như mơ hồ nghe được tiếng nước tí tách, một chiếc khăn lạnh buốt mơn trớn khuôn mặt hắn, khiến cả người hắn tỉnh táo thêm một chút.
Hắn không khỏi nhíu mày, mình ghét nhất khi bị thương có người hầu hạ, Cố Cung chọn người nào như thế, không hiểu quy củ của mình...
“Muốn uống nước sao? Ta lập tức bảo Cố Cung đi đun một ít mang tới.”
Cố hắn chuyển động cứng ngắt, dưới ánh nến u ám, gương mặt sưng đỏ Giang Phi Vi khẽ đập vào con ngươi của hắn.