Edit: Gia Duệ
Beta: Khanh
_________
“Làm sao vậy? Thế nhưng là...” Cố Ngôn nhạy cảm cảm nhận được nàng không vui, giơ tay muốn chạm vào mặt Giang Phi Vi, lại bị nàng né tránh.
Tay hắn cứng đờ giữa không trung, sửng sốt mấy phần, mới chậm rãi buông xuống.
Giang Phi Vi thấy dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của hắn, với mùi thơm xà phòng nhàn nhạt trên người hắn, giọng nói gần như chất vấn: “Vì sao sau khi tắm mới đến gặp ta?”
Cố Ngôn thấy nàng tức giận, tay chân có chút luống cuống: “Hôm nay ta chạy ở bên ngoài một ngày, trên người có mùi...”
“Chàng có biết ta ở đây đợi ngươi bao lâu không? Chàng còn có tâm tư đi tắm trước?”
Giang Phi Vi thấy hắn chết lắc lắc không nhận sai, khuôn mặt mệt mỏi khăng khăng lại tỏ vẻ không giấu được, nàng vẫn là người thua trận trước: “Đi vào đi, ta nấu cho chàng bát mì.”
“Không cần, ta tùy tiện ăn một chút...” Cố Ngôn thấy ánh mắt lườm tới của Giang Phi Vi, kịp thời ngậm miệng: “Ta giúp nàng nhóm lửa.”
“Cái này còn tạm được.” Giang Phi Vi kéo cánh tay của hắn, đi vào phòng bếp nhỏ.
Hai người hợp lực, rất nhanh phòng bếp bốc lên từng trận khói trắng, Giang Phi Vi hâm nóng canh trứng cà chua trứng đã chuẩn bị từ lâu, khi mì chín, trực tiếp bỏ vào trong chén, lại rải lên một nắm hành lá, đưa cho Cố Ngôn: “Ừ.”
Giữa trưa Cố Ngôn tùy ý ăn một miếng bánh quy mà Giang Phi Vi kín đáo đưa cho mình, sau đó chưa ăn cái gì, giờ phút này hắn chỉ ngửi thấy mùi thơm này, đều cảm thấy một trận đau nhức trong dạ dày.
Hắn cẩn thận nhận lấy chén, hơi nước mờ mit nhào ướt chóp mũi của hắn, ấm áp chạy thẳng vào trong lòng, thậm chí hắn giơ đũa cũng run rẩy.
Giang Phi Vi thấy hắn ăn như hổ đói, dặn dò: “Ăn chậm một chút.”
Hai ba miếng ăn hết mì, Cố Ngôn cầm chén của mình sạch sẽ, lại thu dọn bàn. Vừa ngước mắt, thấy Giang Phi Vi nhìn mình chằm chằm: “Sao vậy?”
Giang Phi Vi đưa khăn giấy cho hắn: “Ta đang nghĩ, ta chỉ thích nấu cơm, nhưng rất ghét rửa chén.”
“Nàng không cần rửa, sau này giao cho Nguyễn An bọn hắn làm là được. Nếu cảm thấy nấu cơm quá mệt mỏi, ta mời đầu bếp đến.”
“Cố Ngôn, ta phát hiện chàng người này thật sự... quá tệ! Thật không hiểu nổi!” Giang Phi Vi một bước tiến lên bóp mặt của hắn: “Vào lúc này không phải nên là về sau ta phụ trách nấu cơm, chàng phụ trách rửa chén sao!”
Giang Phi Vi biết hắn không vượt qua nổi cái rào cản kia.
Nàng cẩn thận nhìn Cố Ngôn: “Chàng còn nhớ không, lần đó chàng bị thương, ta đến thăm chàng, cũng là nấu cho chàng một tô mì.”
Cố Ngôn nhớ tới bộ dạng chật vật lần đó của mình, có chút hoài niệm: “Ta đều nhớ.”
“Lúc ấy ta nghĩ tới, nếu cuộc sống cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua, hẳn là thật tốt.”
Giang Phi Vi nhẹ nhàng đưa tay mình đặt trên tay Cố Ngôn. Cố Ngôn thuận theo mở bàn tay của mình ra, tôn lên bàn tay nhỏ của Giang Phi Vi, giống như hắn đang che chở nàng.
Tay của hai người đều là tay làm công, có mấy phần thô ráp, như là quá khứ có hai người.
“Nhưng bây giờ ta thực sự đã đi đến cạnh chàng, ta lại mơ màng.” Giang Phi Vi lại nhìn: “Chàng rõ ràng là Cố đốc công quyết đoán mãnh liệt, nhưng bởi vì ta khắp nơi bị ràng buộc, khắp nơi khó xử.”
“Phi Vi, ta cam tâm tình nguyện.” Cô Ngôn khàn giọng nói: “Đây là điều ta nên làm.”
“Nhưng ta không muốn chàng như vậy, ta muốn chàng giống như đã từng vậy, giống như trong yến tiệc Nam Kinh giải quyết tên công tử kia không tôn trọng người, hoặc là quyết đoán ở Tướng Quốc Tự, hoặc là ngày đó trên công đường trừng trị Lan thị... mà không phải lúc nhìn thấy ta cẩn trọng, còn phải tắm rửa trước mới đến.”
Cố Ngôn cúi đầu xuống: “Là ta không tốt, để nàng lo lắng.” Hắn nhẹ nhàng ôm Giang Phi Vi.
Giang Phi Vi nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nhắm mắt ở trong ngực của hắn: “Ta biết chàng bị ràng buộc với thân phận của mình. Ta đã từng cho rằng, ta đối xử với người bình thường giống như đối xử với chàng; nhưng hôm nay ta lại cảm thấy, ta ngược lại trở thành gánh nặng của chàng. Sự tồn tại của ta, ngược lại trở thành công cụ sắc bén để người khác tổn thương chàng.”
Người ngoài nhìn thấy bọn họ, đều đem bọn họ như chuyện xưa, một hoạn quan/người bị thiến cưới vợ, thế mà còn là tiểu thư Hầu phủ. Bố thí cho Giang Phi Vi thương hại, mà đối với Cố Ngôn, chỉ là ác ý vô tận.
Giang Phi Vi lúc đầu cảm thấy, là trời xui đất khiến cùng với nỗ lực của mình để hai người ở cạnh nhau, nàng thậm chí có một niềm vui sướиɠ chống lại cái thời đại này.
Thật sự đối mặt với Cố Ngôn cẩn thận từng li từng tí, với lúc người ngoài coi thường hắn, nàng lại mơ màng.
“Ta không phải là người dũng cảm gì, ta cũng nói không nên lời không quan tâm các loại ánh mắt bên ngoài của người khác. Thế nhưng, ta hi họng hai chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, mà không phải chàng đem ta che chở ở đằng sau, được không?”
“... Được.”
“Hì hì.” Giang Phi Vi ngẩng đầu lên từ trong ngực Cố Ngôn, nhìn hắn với con mắt giống như những vì sao vụ vỡ: “Ngày mai chàng muốn ăn cái gì? Ta đợi chàng.”
“Ta muốn ăn bánh ngọt của nàng làm.”
“Được!” Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn nói rõ muốn ăn cái gì.
Cố Ngôn thấy nàng vui vẻ, nhịn quyết tâm nói: “Phi Vi, ta có một chuyện muốn nói với nàng.”
Hắn dắt Giang Phi Vi ngồi xuống, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, ngay thẳng nói: “Ta định để Thất hoàng tử gặp mặt Thuận Thiên đế,”
“Cho nên lần này chàng dẫn hắn đến sơn trang nghỉ mát?” Suy cho cùng sợ là Thuận Thiên đế đã quên mất người như Thất hoàng tử, sao có thể nhớ kĩ tới lần này mang theo hắn.
“Đúng, đại khái là mấy ngày nay, ta sẽ để cho hai người họ gặp mắt một lần. Hơn nữa muốn Thuận Thiên đế nhớ kĩ hắn.”
“Nhưng bây giờ Đại hoàng tử và Phúc vương đang tranh đến không thể tách rời ra, lúc này...” Giang Phi Vi đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt: “Chàng muốn cho Thất hoàng tử tham dự... đoạt đích?”
“Phi Vi, nàng thật thông minh.”
“Không không không! Thế này sao lại là vấn đề thông minh! Cái này quá nguy hiểm!” Giang Phi Vi đưa tay tách tay của hắn: “Thất hoàng tử nhỏ như vậy, lại không có nhà ngoại giúp đỡ, chàng vốn là đứng trên đầu sóng ngọn gió, làm như vậy quá nguy hiểm!”
Giang Phi Vi cấp tốc nghĩ đến mấu chốt: “Có phải là ta để ngươi giúp Thất hoàng tử, trái lại gây phiền toái cho chàng không?”
“Không phải như vậy.” Cố Ngôn lắc đầu: “Đi bước này, cũng là bởi vì đây là một nước cờ không tệ.”
“Cố Cẩn ủng hộ Phúc vương, cũng là thuận theo Hoàng thượng muốn đứng tâm ý của Phúc vương. Ta lại đi, coi như được chuyện, Cố Cẩn cũng sẽ không để cho ta ăn quả ngon. Lão tổ tông được xưng là một lòng nghĩ đến Hoàng thượng, nhưng hắn vẫn muốn để ta ủng hộ Hoàng trưởng tử, như vậy bất luận ai lấy được hoàng vị, hắn cũng có thể không đắc tội.”
“Nhưng Hoàng thượng đem nàng ban cho ta, đã là đánh vào mặt mũi của Hoàng trưởng tử, huống chi ta sớm cùng hoàng trưởng tử có oán hận, hắn đăng cơ, ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Giang Phi Vi hiểu rõ. Coi như Cố Ngôn thuận theo đảng Hoàng trưởng tử, chờ xong chuyện, chuyện mình với Cố Ngôn xem như tai tiếng, cũng sẽ bị “tiêu giảm”.
Nàng có chút hiếu kì hỏi: “Chàng đắc tội với Đại hoàng tử là thế nào?”
“Thuận Thiên đế có không ý khẩu dụ hoặc là ý chỉ, trước kia đều là ta truyền đến Đại hoàng tử. Nhiều lần, hắn tự nhiên nhìn ta khó chịu, ghi hận.”
Lý do này... Giang Phi Vi thở dài: “Nhưng thật sự quá mạo hiểm.”
Cố Ngôn lại không cho là như vậy: “Đã là cái hố, cũng nên liều một phen mới biết được.”
Giang Phi Vi lại nghĩ đến, ở trong sách, Thất hoàng tử hình như không có lên sàn, cuối cùng không rõ sống chết, Cố Ngôn đã sớm mất mạng trước khi Tam hoàng tử đăng cơ... Có lẽ cái này thật vẫn có thể xem là một đường tốt!
Nàng trấn quyết tâm thần: “Đã như vậy, chúng ta cứ thử một lần!”
Cố Ngôn gật đầu: “Chung quy là có chút sự không chắc chắn, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng hoảng, để Đoan ma ma ở cạnh người.”
Giang Phi Vi ánh mắt bất động, đột nhiên nói: “Nói đi cũng nói lại... cái này đã sắp chấm dứt rồi! Chàng nhớ tới nói cho ta chuyện này!”
“Thái y đã nói, thân thể của nàng không tốt, phải giữ cho tâm tình bình thản, ta đây không phải sợ nàng lo lắng sao.” Cố Ngôn một tay ôm lấy Giang Phi Vi: “Được rồi, đừng nóng giận, mau trở về nghỉ ngơi.”
“Chàng làm gì! Thả ta xuống nói rõ ràng!”
Cố Ngôn lại một tay ôm nàng trở về gian phòng, đặt trên giường êm, tùy tiện cười: “Ta cũng trở về nghỉ ngơi, mấy ngày nay Thất hoàng tử đều phải dậy sớm, ta cũng phải đi cùng.” Dứt lời, cũng không quay đầu rời khỏi phòng.
Giang Phi Vi bị hành động của hắn làm cho đỏ mặt tới mang tai, nàng nhìn về phía hắn rời đi... Quên hỏi hắn, rốt cuộc phải làm sao mới khiến Hoàng thượng nhớ kĩ Thất hoàng tử!
--
“Chỉ lo ma ốm sẽ hiến cho sương, nhẫn nại còn sống nhưng chỉ còn một hơi thở. Thị trấn hoàng hôn, ta không nói nên lời... Nhớ Tây lâu ghi cửa, dư vị còn vương vấn, làm sao nhớ được mộng Quan Sơn, muốn mặt mày mơ hồ đối diện...” Lương Tịch chậm rãi xoay người, trong ánh mắt xéo qua liếc thấy Thuận Thiên đế hai mắt đều nhắm lại, hừ một tiếng, không hát nữa.
Thuận Thiên đế mắt vẫn nhắm như cũ, miễn cưỡng hỏi :”Vì sao dừng?”
“Hoàng thượng cũng không tỉ mỉ nghe, nô tài còn hát cái gì.”
Thuận Thiên đế khẽ mỉm cười: “Chẳng qua là hí mã của kẻ tài tử giai nhân nghèo túng, trẫm không còn là thiếu niên lang hào hứng hừng hừng, ngươi sao... một tên hoạn quan học người ta niệm cô nương, buồn cười buồn cười.”
Lương Tịch cười lạnh một tiếng: “Nếu thần không phải là hoạn quan, Hoàng thượng chỗ nào có thể nghe hí mỗi ngày? Những tấu chương Ngự sử kia cũng có thể đè chết người.”
Lời nói hắn ta xúc phạm, Thuận Thiên đế cũng không tức giận: “Vậy nên tiếp tục hát, trước trẫm bị đám người kia tức chết, nghe nhiều lần.”
“Hoàng thượng còn hờn dỗi nói.” Lương Tịch thay ông ấy xoa xoa mồ hôi trên trán: “Mặt trời quá độc, chúng ta vẫn nên đi chỗ nào mát mẻ đi.”
“Ừm.” Thuận Thiên đế nương theo Lương Tịch đứng dậy: “Đi Sướиɠ Tâm đình đi, có một căn phòng kia, mát mẻ.”
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến Sướиɠ Tâm đình, Thuận Thiên đế vuốt trên kiệu, bỗng nhiên mở mắt: “Ngừng.”
“Hoàng thượng, làm sao vậy?” Thái giám hầu hạ vội vàng tiến lên.
“Sao trẫm nghe thấy có người đang khóc?”
“Nô tài... cái này, không nghe thấy ạ.”
“Ngươi cái lão già này, không còn dùng được.”
Thái giám kia bị dọa đến quỳ trên mặt đất dập đầu xin khoan dung, Thuận Thiên đế lại ở trong ngày hè khô nóng này, khó sinh ra được mấy phần hào hứng, hắn để Lương Tịch tới vịn mình: “Mấy năm nay thân thể trẫm không ổn, miệng nếm không ra vị, mắt không nhìn thấy rõ, nhưng lỗ tai này lại nghe được rõ ràng.”
Lương Tịnh nhìn trong rừng cây um tùm, có chút rụt rè: “Kì quái dọa người.”
“Trẫm là Chân Long Thiên Tử, ngươi ở bên cạnh trẫm, sợ cái gì?” Thuận Thiên đế đi vào phòng nhỏ trong rừng. Lương Tịch cũng nghe thấy tiếng, làm một âm thanh người kì quái khóc thút thít đọc thuộc lòng thiên tự văn.
Lương Tịch nhỏ giọng nói: “Đây là quỷ biết chữ sao?”
Thuận Thiên đế đi đến cửa, âm thanh trong phòng đột nhiên sáng tỏ rõ ràng: “Thất hoàng tử, người đừng khóc nữa. Không ai nguyện ý làm thư đồng của người, nô tài làm thư đồng là được, được không?”
Lương Tịch đột nhiên cảm giác một lực nắm lấy tay của mình. Hắn hơi kinh ngạc giương mắt: “Hoàng thượng...?”
Thuận Thiên đế phất tay, thái giám sau lưng lập tức hiểu ý, đùng đẩy cửa ra: “Hoàng thượng giá lâm!”