Edit: Hoài Linh
Beta: Khanh
________________
“Nào có.” Cố Ngôn nặng nề cúi đầu xuống, nói với Cố Tình: “Ta tự biết có lỗi với Phi Vi, cũng biết mình không gánh nổi phó thác. Nhưng ở trong cung, ta sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với Phi Vi, không cho nàng ấy chịu khổ, cố gắng khiến nàng ấy thấy vui sướиɠ tự tại.”
Cố Tình gật đầu, ngồi nghiêm túc như trưởng bối: “Ngươi biết thì tốt, trước khi Phi Vi có thể xuất cung, ngươi nhất định phải cẩn thận che chở cho nàng ấy, không thể chạm vào nàng ấy, hiểu chứ?”
“Tỷ tỷ!”
“Muội không được phép nói!”
Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn Cố Tình, “Cố Ngôn hiểu rõ.”
Cố Tình thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cũng biết là hắn tự biết rõ, cũng có thể yên tâm: “Bên Thái Hậu đã đưa tin rồi, chờ phong ba qua thì nghiêm túc sống trong hậu cung mấy năm, muội muội có thể ra cung. Nhưng không cho phép làm chuyện gì quá giới hạn!”
Giang Phi Vi chu miệng, Cố Tình nói gì cũng vô dụng, dù sao vào cung, muốn làm cái gì thì cũng không phải do bản thân được quyền quyết định, nàng đáp lời cho qua: “Đã biết, tỷ tỷ.”
Cố Tình miễn cưỡng an tâm, nháy mắt lại đổi thành phong cách của tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng kéo rèm xe: “Phụ thân, con và muội muội nói chút chuyện cô nương gia nên nhầm lỡ thời gian.”
“Ừ, ừ, không sao, không sao.” Cố Thanh Vũ gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy đại nữ nhi có chuyện gì giấu mình nhỉ?
Nhưng lúc này thì hắn cũng quản không tới, hắn thấy Cố Ngôn thì lực tức tức giận: “Ngươi cái đồ tiểu nhân vô sỉ! Cư nhiên trộm danh sách của hồi môn đi!”
Cố Ngôn xuống xe, hành lễ bồi tội với Cố Thanh Vũ: “Chuyện lúc gấp gáp, thật sự là mạo phạm đại nhân rồi.”
“Cữu cữu, không phải Cố Ngôn trộm, là hắn phái người mượn dùng một chút.” Giang Phi Vi lầm bầm.
Cố Thanh Vũ thấy Giang Phi Vi còn giúp Cố Ngôn giải thích, trong lòng ê ẩm, “Phi Vi! Ngươi cũng thật là! Lại làm càn! Ta thật không biết nên nói như thế nào ngươi!”
Giang Phi Vi biết hắn thật tâm quan tâm mình, cũng có chút áy náy:“Cữu cữu, thực xin lỗi, đã khiến cho mọi người lo lắng.”
Cố Thanh Vũ nhìn gương mặt giống muội muội bảy phần, hết lần này đến lần khác luyến tiếc trách móc nặng nề, vô số lời nói trong miệng, cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là dặn dò Giang Phi Vi: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không còn qua lại với bên Hầu phủ! Còn về của hồi môn, ta cất cho con, tuyệt đối không động đến!”
Hắn biết rõ, Giang Trì Lăng là người chỉ quan tâm đến thể diện bản thân! Những hành động gần đây của ông ta quả thực làm Cố Thanh Vũ cảm thấy bản thân đã tin sai người rồi!
Nhưng cũng chẳng sao, ông ta không lo Phi Vi, Cố phủ lo! Chờ Phi Vi xuất cung, hắn có thể tìm cho nàng một mối hôn sự tốt như thường, giúp nàng cả đời bình an!
Cố Ngôn và Giang Phi Vi muốn trở về trước khi cổng cung khóa lại cho nên nói được không được mấy câu với Cố Thanh Vũ thì vội vàng tạm biệt.
Cố Ngôn thấy tâm trạng nàng có chút sa sút, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Ta sẽ thường xuyên sắp xếp cho nàng xuất xung, đừng lo lắng.”
“Không sao.” Xuất cung càng nhiều, ngược lại làm cho Cố phủ tưởng mình được đi lại tự do rồi lại sắp xếp cho mình mấy mối hôn sự hỗn tạp.
Giang Phi Vi nhẹ nhàng tựa lên vai Cố Ngôn: “Hôm nay thật mệt, buổi tối ta muốn ăn một bữa no nê!”
Đi tới cửa thành, nắng chiều đã ngả về phía tây, Giang Phi Vi từ chối ghế đẩu Cố Ngôn đưa: “Nếu ngày thường chàng đều không ngồi cái này vậy ta cũng không ngồi. Đi bộ về còn có thể thưởng thức mặt trời lặn.”
Ánh mặt trời chiếu lên những viên gạch màu đỏ trên tường vây, ấm áp hòa hợp, cánh hoa hạnh mang theo một chút gió ngày xuân cuối cùng, dào dạt, không muốn rơi xuống đất.
Giang Phi Vi chạy nhanh hai bước, đón được một cánh hoa: “Mùa hè sắp tới rồi.”
“Đúng vậy, năm nay hẳn là cũng sẽ đi sơn trang tránh nóng.”
Giang Phi Vi kéo tay áo của Cố Ngôn, hưng phấn nói: “A, chàng xem! Nơi này cư nhiên còn có hoa đào đang nở rộ!”
Cố Ngôn ngửa đầu, quả nhiên thấy một cây hoa đào, màu hồng phấn của hoa đào được điểm xuyết thêm màu lá xanh, là cảnh đẹp còn sót lại của ngày xuân, “Chỗ này râm mát, không ấm như ngoài kia nên hoa nở muộn.”
“Thật là đẹp mắt a! Năm nay ta cũng chưa được ngắm hoa thật kỹ.” Bận rộn ứng phó đám thân thích ghê tởm.
Cố Ngôn vỗ đầu nàng: “Chờ ta một chút.”
Hắn đi vào tiểu viện không người trông coi, dẫm lên đóng ngói vỡ dưới tàng cây, lập tức leo lên cây, nhanh chóng bẻ một nhánh cây nở thật nhiều hoa.
Giang Phi Vi đầu tường bên này, chỉ nhìn thấy một bàn tay thò ra, nhanh chóng bẻ một cành hoa đào, nàng vội vàng chạy vào trong tiểu viện thì thấy Cố Ngôn vỗ vỗ bụi trên người, cười đưa cành hoa đào cho nàng, giống như thiếu niên bướng bỉnh nhà bên: “Cho nàng, trở về bảo Nguyễn An dưỡng cẩn thận, chắc là có thể ngắm được một ngày.”
Chẳng qua là mình thuận miệng bảo là năm nay chưa được thưởng hoa... Giang Phi Vi cẩn thận nhận lấy cành hoa, thấy khuôn mặt đầy ý cười của tiểu thái giám hầu hạ bọn họ, chỉ cảm thấy mặt mình bị hoàng hôn phơi đến nóng hầm hập.
Cố Ngôn cười ôm Giang Phi Vi đang ngơ người: “Đi thôi, đi về ăn tối nào.”
Đợi đến khi về đến Trọng Hoa Cung, mặt trời đã lặn gần xuống.
Đi vào trong viện, Giang Phi Vi lại nhìn thấy một bóng dáng xa lạ.
Người đang đứng đầu đội mũ quan, mặc áo mãng bào đỏ thẫm phô trương phẩm cấp của hắn. Hắn ta nghe thấy động tĩnh bèn xoay người lại, vừa thấy hai người đi vào, hắng giọng nói: “A, thật là trùng hợp mà.”
Khác với khuôn mặt đầy lạnh lùng của Cố Ngôn đầy mặt thanh lãnh, giống như trúc xanh thăm thẳm; người này thân hình nhỏ con, sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt xếch cao lộ ra vài phần sắc bén. Con ngươi đen đảo qua Giang Phi Vi, giữa chân mày toát lên vẻ gian xảo, vừa nhìn là biết hắn ta là tên nô tài đã ở trong cung lăn lộn nhiều năm.
Giang Phi Vi có chút chán ghét ánh mắt dò xét của hắn ta, bước chân trốn ra đằng sau Cố Ngôn.
Người nọ thấy Giang Phi Vi trốn tránh mình, cười nhạo nói: “Tam cô nương của Trung Cần Hầu sao lá gan lại nhỏ vậy? Đã gả cho thái giám rồi, vẫn còn sợ thái giám hả?”
“Cố Cẩn, tìm ta có chuyện gì?” Cố Ngôn che chắn Giang Phi Vi, chỉ thiếu điều muốn viết hai chữ tiễn khách lên mặt.
Cố Cẩn chế giễu nói: “Ta không phải đặc biệt đến xem Giang cô cô sao, Cố Ngôn, ngươi quả thật khiến hoạn quan chúng ta tự hào nha, cưới được cô vợ xinh như vậy.”
Cố Ngôn cau chặt mày, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đã nói là tìm Giang cô cô.” Cố Cẩn đi vòng ra phía sau Cố Ngôn: “Giang cô cô, tuy rằng ngươi hôm nay là lừa Thánh Thượng khai ân để xuất cung, nhưng nô tài trong cung cũng cần mới phải nha.”
“Thất hoàng tử nếu cơ thể không tốt, thì phải cẩn thận tĩnh dưỡng trong Trọng Hoa Cung mới phải, sao có thể chạy loạn khắp nơi đâu? Hôm nay nếu không phải ta đón được, hắn thiếu chút nữa thì xông tới thánh giá rồi bị đám nô tài kia đánh rồi.”
Thất hoàng tử chạy đến trước mặt Hoàng Thượng? Còn thiếu chút nữa bị đánh?!
Cố Cẩn thấy Giang Phi Vi sốt ruột, ý cười sâu thêm vài phần: “Ngươi làm Chưởng sự cô cô, hoàng tử thì không thể phạt, nhưng đám nô tài không trông coi tốt người thì quả thật nên phạt. Bọn nô tài ấy hả, đánh mấy trận là thành thật rồi, Cố Ngôn, ngươi nói xem có phải hay không ?”
“Giang cô cô, ngươi không biết chứ, vị này trước kia cũng là chống đối quản giáo, ngoan cố như trâu vậy, lão tổ tông chúng ta phân phó người đánh mấy trận, ai da, thả ra thì cả người bất động, đại tiện tiểu tiện đều phải ở trên giường; nhưng mà không phải là thành thật rồi sao?”
Cố Cẩn lại không thấy biểu cảm xấu hổ hay chán ghét trên mặt Giang Phi Vi như hắn tưởng.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Giang Phi Vi chỉ là nhàn nhạt nói những lời này liền nhẹ nhàng cầm những ngón tay lạnh lẽo của Cố Ngôn: “Chúng tôi đi trước vào thăm Thất hoàng tử đây.”
Cố Cẩn cũng không bỏ qua ánh mắt ẩn giấu sự thương tiếc của nàng.
Thật là kinh ngạc nha, Giang Phi Vi sẽ không thật sự thích Cố Ngôn chứ?
Mưu đồ gì? Mưu đồ quyền thế của Cố Ngôn? Hay tiền bạc?
Cố Ngôn đi theo Giang Phi Vi đến chính điện, thấy nàng không nói một lời thì thở dài.
Chỉ cần là ở trong cung, Giang Phi Vi sớm muộn gì cũng sẽ đều đυ.ng phải Cố Cẩn, những lời nói bẩn thỉu này, cùng với quá khứ lưu lạc của mình, nàng sớm muộn rồi cũng sẽ biết.
Cho nên hôm nay hắn không ngăn cản.
Nhưng đến khi Giang Phi Vi thật sự nghe được những lời này, trầm mặc đối với mình, trái tim hắn không khỏi đau đớn.
Vì sao mình không phải một người vẻ vang chứ?
Trong lúc hắn đang nghĩ câu tiếp theo nên nói gì thì Giang Phi Vi đột nhiên xoay người, mạnh mẽ xông vào vòm ngực của hắn.
Cố Ngôn hoàn toàn đơ người, sau một hồi lâu mới phản ứng lại, yếu ớt ôm lấy nàng: “Làm sao vậy?”
“Hắn nói... Đều là sự thật ư?”
Tim của Cố Ngôn nặng nề, cố gắng duy trì ngữ điệu bình tĩnh: “Ừ, ta mới vừa tiến cung không quyền không thế, lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hiện tại sẽ không ...”
“Đám người đó khốn khϊếp!” Giọng Giang Phi Vi nức nở.
Đây là người chỉ vì một câu nói của mình đã lập tức leo cây hái hoa cho mình a.
Một trái tim chân thành này đã ở trong thâm cung chịu đựng những sự giày vò ra sao, Giang Phi Vi quả thực không dám nghĩ đến.
“Phi Vi, đừng khóc... Không có nghiêm trọng như hắn nói đâu, thật đấy!” Cố Ngôn vừa nghe Giang Phi Vi sắp khóc, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo trong chớp mắt được sống lại, cũng đầy hỗn loạn.
Đã nói sẽ khiến nàng vui vẻ, mới mấy ngày liền nuốt lời.
“Ta không khóc.” Giang Phi Vi chui ra từ trong lòng ngực hắn, xoa mắt, “Ôi, hoa đào rụng rồi.”
Giang Phi Vi nhìn những bông hoa đào do hành động của mình trụi đi không ít hoa, có chút tiếc nuối.
Cố Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không sao, ta đi bẻ một cành đẹp hơn cho nàng.”
“Ta chỉ muốn cành này! Đi, trước tiên đi xem Thất hoàng tử, sau đó thì đi ăn cơm!”
“Nghe nàng.”
Hai người chỉ lo đối phương, không có chú ý tới bọn họ phía sau, Cố Cẩn lặng lẽ đi sau đánh giá một màn vừa rồi.
Hắn xì một tiếng, tự lẩm bẩm: "Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn cúi đầu khom lưng trước nữ nhân kia xem.”
Ra khỏi Trọng Hoa Cung liền thấy Cố Hoài Ân đứng ở bên ngoài, “Cha nuôi, người bàn xong chuyện chưa? Hôm nay ở trong cung?”
“Hôm nay ta xuất cung.”
Cố Hoài Ân có chút do dự, “Nhưng giờ này có khá muộn rồi...”
“Muộn thì không được hay sao!” Cố Cẩn hắng giọng, nói lời chói tai.
Cố Hoài Ân không biết vì sao tâm tình hắn không tốt, chỉ có thể lấy lòng cười, “Ra được ạ! Cha nuôi muốn đi ra ngoài, nào có không mở!”
Cố Cẩn thấy Cố Hoài Ân nói như vậy, trong lòng cuối cùng thoải mái hơn: “Được rồi, trực tiếp đi đến chỗ Cẩm Tú.”
Hai người đi vòng qua Đông Hoa Môn, trực tiếp đi đến phòng riêng của Cố Cẩn ở ngoài cung. Tiểu thái giám trong viện thấy Cố Cẩn tới, cười dập đầu, “Ông ngoại, Cẩm Tú cô cô đã ở trong phòng chờ người từ sớm!”
Cố Cẩn đáp lại một tiếng, gấp gáp đi vào phòng ngủ, vào phòng thì thấy Cẩm Tú đang ở ngồi trước bàn dài, buồn chán chải đầu; không biết là không nghe thấy tiếng hay là như thế nào, cũng không để ý tới Cố Cẩn.
Tâm trạng bực bội của Cố Cẩn cuối cùng cũng tĩnh lại, hắn ta đi lên ôm lấy Cẩm Tú: “Muộn rồi, còn rửa mặt chải đầu cho ai xem vậy?”
Trên mặt Cẩm Tú thoáng lộ vẻ không kiên nhẫn, nhẹ nhàng đẩy ra hắn: “Trừ bỏ chàng, còn có ai xem a.”
Nàng bỏ lược ngọc xuống, quay qua nhìn Cố Cẩn, thấy hắn còn chưa thay quan phục, lười nhác nói: “Thϊếp chúc mừng lão gia thăng quan phát tài ạ.”
Cố Cẩn cười đen tối, dang cánh tay: “Còn không mau hầu hạ lão gia thay quần áo?”
Cẩm tú chậm rãi đứng lên, vừa thay quần áo cho Cố Cẩn vừa nói: “Lão gia, hôm qua thϊếp hỏi chàng kem hoa lê, chàng lấy cho thϊếp chưa?”
“Hôm nay bận rộn cả ngày, làm sao có thời gian tìm đồ chơi cho nàng? Chờ ngày mai nàng nói cho Hoài Ân bảo hắn đi tìm cho.”
Cẩm Tú nhăn mày: “Thϊếp đã nói với chàng từ trước, bảo Hoài Ân đi lấy rồi, nhưng quản sự nói, chuyện này đã định là Hoàng hậu mới có thể dùng, nhiều thì đều đưa cho Vương mỹ nhân gì rồi, đồ bất tài chàng có đi lấy cho ta không!”
“Lấy lấy lấy! Ta đường đường là người hầu hạ ở ngự tiền, cả ngày đi lấy mấy đồ son phấn của con gái, vòng tay trang sức! Còn ra thể thống gì nữa! Lại nói, tháng trước son phấn mà phía nam tiến cống tới không phải là mới đưa cho nàng hay sao?”
“Nhưng thϊếp đã dùng chán rồi!” Cẩm Tú thấy Cố Cẩn không đáp lại, đẩy hắn ra: “Thật là, chàng tự tắm đi, khó ngửi chết rồi!”
Cố Cẩn nghe thấy Cẩm Tú cao giọng với mình, xoay người tát một cái: “Ngươi cái tiện nhân này, dám chê lão tử dơ!”
Cẩm Tú thấy hắn động tay động chân, chạy lên trước bàn dài nức nở khóc: “Ta chê thì sao, chàng không tự ngửi đi, ta mỗi ngày hầu hạ chàng dễ dàng à! Ta chỉ có muốn hộp phấn, chàng cũng không cho!”
Cố Cẩn thấy nàng khóc thành như vậy, đánh không được mắng không xong, đành phải nổi giận đi sang phòng bên, bên trong đã có sẵn nước và quần áo ngủ, hôm nay đến muộn, nước đã lạnh rồi.
Hắn vốn dĩ muốn gọi người ở bên ngoài vào đổi nước, lại nghe thấy loáng thoáng tiếng Cẩm Tú khóc, chỉ đành phải từ bỏ.
Cố Cẩn cởϊ qυầи áo trên người ra, lạnh lùng nhìn hạ thân của mình, hung hăng ném áσ ɭóŧ có mùi lạ vào trong thùng