- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Nữ Cường
- Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
- Chương 4: Thăm dò chuyện xưa không dễ nghe là muốn phạt ai?
Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 4: Thăm dò chuyện xưa không dễ nghe là muốn phạt ai?
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Khanh
Giang Phi Vi tỉnh lại sau cơn hôn mê, đã là ba ngày sau.
Chiếu vào mí mắt đầu tiên là một cái giường chạm trổ xa lạ, Giang Phi Vi cử động cái cổ cứng ngắc thì thấy một cái đầu xù xì.
Người nọ ngủ chưa sâu, Giang Phi Vi nhẹ nhàng khẽ động thì hắn ta đã tỉnh lại, xoay người trở mình, lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Cô nương tỉnh rồi!”
Hắn ta thấy vẻ mặt Giang Phi Vi nghi hoặc, giải thích nói: “Đây là nơi dừng chân của Cố công công khi đến huyện Lê Thành, ba ngày trước cô nương ngất xỉu, được công công mang đến đây. Nô tài gọi là Nguyễn An, được phái đến hầu hạ cô nương, nếu cô nương để mắt thì gọi nô tài là An Tử là được.”
Cổ họng Giang Phi Vi giật giật, Nguyễn An lập tức mang nước đến: “Cô nương uống nước.”
Giang Phi Vi không khách khí, uống ừng ực ừng ực, lại hỏi: “Không biết thi thể mẫu thân ta…”
“Cô nương yên tâm, chủ tử đã đem phu nhân an táng ở nơi phong thủy, người Trương gia sẽ không biết chỗ đó.”
Hắn ta nhìn thấy y phục trên người Giang Phi Vi, kiên nhẫn giải thích nói: “Chủ tử vì cô nương mời nha hoàn đến chăm sóc, nếu cô nương cần thì nô tài cho gọi nàng đến đây.”
Cuối cùng trong lòng Giang Phi Vi cũng được buông lỏng, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không cần. Không biết Cố công công có rảnh rỗi hay không? Ta muốn tự mình nói lời cảm ơn với hắn.”
“Chờ cô nương rửa mặt chải đầu xong, lại ăn một chút gì đó, nô tài sẽ mang cô nương đến gặp chủ tử.”
Nguyễn An đặt y phục trên bàn, sau đó khom lưng ra khỏi phòng đi chuẩn bị đồ ăn. Giang Phi Vi cầm lấy y phục, chất liệu vải như mặt nước lóe ra ánh sáng nhạt khi ở dưới ánh mặt trời, trên y phục thêu hoa lan, tươi đẹp trang nhã.
Nàng mặc y phục, tinh tế đánh giá căn phòng.
Mặc dù đây là chỗ ở tạm thời của Cố Ngôn, nhưng so với chính sảnh phủ Huyện lệnh lại tinh xảo hơn ba phần. Quả nhiên giống như trong sách nói, Cố Ngôn yêu thích xa hoa lãng phí, an nhàn phú quý.
Chuyến này Cố Ngôn đến huyện Lê Thành, một là vì muốn tìm mỹ nhân cho Hoàng thượng, còn hai chính là vì việc thu mua.
Thu mua là đem đặc sản các huyện dâng lên cho Hoàng đế, có những năm không tốt thì dùng ngân lượng để giao không cống phẩm, cứ thế mãi, lại trở thành phong tục cổ hủ.
Ngân khố riêng của Hoàng đế thiếu một bạc thì liền phái hoạn quan tín nhiệm đến xung quanh vơ vét của cải. Mà thái giám cũng lén thu cống phẩm của quan, hơn một nửa là vào hầu bao của mình, khiến cho dân chúng tiếng kêu than ầm ĩ.
Lần này Cố Ngôn bị đánh đầu là do sự phản kháng của dân chúng Lê Thành. Tuy rằng dựa theo tình hình ngày ấy, ngược lại chính là giúp Cố Ngôn bắt được nội gián Trương Phong ở bên người.
Nếu đi tìm kiếm tú nữ cho Hoàng thượng lại đột ngột chuyển thành tìm phu nhân cho thái giám, Cố Ngôn muốn quay về Kinh thành nhậm chức Đại tổng quản Đông xưởng ngay lập tức, sợ rằng sẽ thất bại.
Giang Phi Vi hiểu rõ, sở dĩ Cố Ngôn giúp mình chẳng qua là muốn dọa dẫm Trương Huyện lệnh lấy chút bạc mà thôi. Nếu như Trương Huyện lệnh cân nhắc đưa đủ, nói không chừng hắn sẽ đem mình trả lại cho Trương Huyện lệnh.
Vốn dĩ nàng muốn nói mình chính là đích nữ Trung Cần Hầu phủ, nhưng sắp đến đầu thì Giang Phi Vi lại do dự.
Thân thể Giang Hầu gia không được tốt, lúc này đã được truyền ra ngoài, huống hồ ban đầu hắn không muốn công danh bổng lộc, việc nhị phòng Hầu phủ kế thừa tước vị có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyển.
Nếu tùy tiện nói ra mình là huyết mạch đại phòng, lỡ như đại nhân vật phản diện Cố Ngôn này đa nghi, thì sẽ rất phiền toái.
Vẫn là nên thăm dò cẩn thận.
Lúc Nguyễn An tiến vào, Giang Phi Vi nhíu mày nhìn chằm chằm cái bàn. Nguyễn An nhìn thấy nàng mang y phục mới mà chủ tử mang đến, xinh đẹp tao nhã, làm cho trái tim người ta mềm mại đi ba phần.
Hắn ta cẩn thận đi qua: “Cô nương? Chúng ta dùng bữa trước đi.”
Giang Phi Vi phục hồi tinh thần, cười sau đó cầm đũa: “Cảm ơn ngươi đã lấy đồ ăn giúp ta.”
Nguyễn An bối rối khoát tay: “Đây là bổn phận của nô tài, cô nương đừng làm nô tài xấu hổ.”
“Ta cũng không phải là chủ tử, ngươi không cần đa lễ như thế.”
Nguyễn An không biết thân phận của cô có thể tính toán, hắn ta nói thầm trong lòng, cô nương có thể nhặt cái mạng mình về từ trong tay Diêm Vương, làm sao dám không tâng bốc?
Đồ ăn chế biến khéo léo, Giang Phi Vi thèm ăn động đũa, ăn hai bát lớn, sau đó để Nguyễn An mang theo nàng đi tìm Cố Ngôn.
Tới chính sảnh lại phát hiện Hứa thị đang chờ ở ngoài cửa.
Hứa thị nhìn thấy Giang Phi Vi, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận, đều là do nha đầu này gây chuyện, khiến cho cả nhà suýt chút nữa gặp họa, còn bồi thường năm vạn lượng bạc ra ngoài!
Bà ta nhìn cặp mắt hạnh trong suốt của Giang Phi Vi và y phục xinh đẹp trên người nàng, khuôn mặt lại hiện ra một tia ác độc.
Có thể câu dẫn người khác thì thế nào? Chờ Trương Địch mang người từ bên cạnh Cố Ngôn quay về, còn có rất nhiều điểm tâm chờ nàng!
Bà ta tưởng tượng đến đó lại bắt đầu diễu võ dương oai: “Cho dù ngươi ôm lấy Cố công công thì thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sinh ra là người của nhà chúng ta, chết cũng là ma nhà chúng ta! Đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi bàn tay chúng ta!”
Giang Phi Vi thật sự là bị Hứa thị ngu xuẩn này đánh bại, Trương Địch ở buồng trong thăm dò hối lộ, mọi chuyện còn chưa được định đâu.
Nàng thấy Cố Ngôn đứng từ xa thì lặng lẽ đi lên trước, cười đến mức vẻ mặt vô hại, lời nói cũng làm cho trái tim Hứa thị như có con dao nhỏ đâm vào: “Cố công công là người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, còn giúp ta thu xếp thỏa đáng cho mẫu thân, một gia đình nhỏ bé như ngươi lấy cái gì đến uy hϊếp ta?”
Tính tình nguyên chủ nhát gan, rất e ngại Hứa thị, nhưng ở gần Cố Ngôn, nha đầu kia liên tiếp ngáng chân mình! Hứa thị tiến lên nhấc cổ áo nàng: “Thế nào? Ỷ vào có chỗ dựa là thái giám thì rất giỏi? Dù hắn là người hầu hạ Hoàng thượng, nhưng ở huyện Lê Thành, cũng là Trương gia chúng ta nói mới tính!”
“Trương gia ở trước mặt Cố công công chẳng qua chỉ là một sợi lông mà thôi, người ta chính là đại thái giám ngự tiền.”
Ngày thường Hứa thị bị đám thϊếp thấp kém chống đối, sớm đã bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, vốn đã quên mình đang ở trong sân Cố Ngôn: “Chẳng qua là một hoạn quan thối tha! Ngay cả nam nhân cũng không phải!”
“Còn không phải đem nhóm các ngươi đùa giỡn xoay quanh? Không biết bạc của Trương phu nhân đã đi đến đâu?” Giang Phi Vi vẫn duy trì mỉm cười như trước.
Nàng biết được thân thế của mình! Sắc mặt Hứa thị trắng đi, nhưng lại không tự chủ bóp chặt cổ Giang Phi Vi mạnh hơn một chút: “Ngươi biết thì thế nào? Tên hoạn quan thối tha kia có thể cứu được ngươi sao?”
“Nàng làm gì thế! Làm gì vậy!” Trương Địch vừa mới ra cửa thì thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng tiến lên vỗ tay Hứa thị xuống. Giang Phi Vi ngã xuống mặt đất, nhỏ giọng ho khan.
Nguyễn An vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, vỗ nhẹ cho nàng thuận khí.
Lúc này Hứa thị mới phục hồi tinh thần, một phen giữ chặt Trương Địch: “Lão gia, tiểu tiện nhân này biết!”
“Biết cái gì? Nếu không ngại thì nói cho chúng ta nghe một chút?”
Trương Phi Vi cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt: “Phu nhân, ta biết ngài hận không thể gϊếŧ ta…”
Cố Ngôn chậm rãi đi đến, Trương Địch sợ tới mức kéo Hứa thị qua: “Chẳng qua là chút chuyện trong nhà, đúng lúc mẫu thân đứa nhỏ này qua đời, sợ là bị dọa đến ăn nói lung tung, ta mang nàng trở về.”
“Khoan đã.”
Sắc mặt Trương Địch có chút khó coi: “Cố công công, vừa rồi ngài đã đáp ứng ta.”
“Nghe nói là ngươi muốn cảm ơn ta! Vậy thì vào trong nhà nói một chút đi.”
Trương Địch còn muốn ngăn lại, lại bị ánh mắt Cố Ngôn quét trở về: “Thế nào? Chúng ta là hoạn quan ngay cả nam nhân cũng không tính, cho nên một hai câu cảm ơn cũng không xứng nghe sao?”
“Không phải, không phải…” Trương Địch cắn răng, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Giang Phi Vi: “Cảm ơn Cố công công cho tốt, đợi về nhà, cái gì cũng sẽ tốt.”
Giang Phi Vi không để ý đến uy hϊếp của Trương Địch, đi theo Cố Ngôn vào phòng.
Hôm nay hắn một thân tay áo mãng bào dài màu đỏ kéo rộng, thẻ bài trân châu bên hông lộ vẻ ngọc bích lả lướt, mũ quan giày đen, một cỗ khí thế vốn có hoàn chỉnh.
Nàng nghiêng người dựa vào ghế đàn hương, chống đầu cười nhìn về phía Giang Phi Vi, giống như một con mèo lười biếng: “Được rồi, đừng khóc.”
Giọng nói hắn có chút lên cao, mang theo vài phần nữ tính: “Tiểu nha đầu, phí nhiều tâm tư để dẫn ta đi ra như thế, nếu là chuyện xưa không dễ nghe, là muốn phạt ai.”
Giang Phi Vi bị chọc thủng, ngược lại không kích động, nàng chỉnh lại y phục, quỳ xuống dập đầu với Cố Ngôn: “Cố công công, ta hy vọng ngài có thể giữ ta lại, mang ta lên kinh.”
“A? Nhưng ta đã đáp ứng Trương Địch, đưa ngươi về Trương phủ.”
Giang Phi Vi lấy miếng ngọc bội từ trong ngực ra: “Đây là vật mà trước khi mẫu thân qua đời đã đưa cho ta. Bà ấy nói, bà ấy từng là người hầu của phu nhân Trung Cần Hầu phủ, nếu ta có cơ hội thì nhất định phải vào kinh tìm Hầu gia.”
Khắp Kinh thành đều biết Hầu gia tìm thê tử hơn mười năm, Cố Ngôn thật không ngờ là miếng ngọc bội bình thường kia lại cất giấu chuyện tình như thế: “Nhiều năm như vậy, người muốn mạo nhận có quan hệ với Hầu phu nhân rất nhiều, dựa vào cái gì ta tin tưởng ngươi?”
“Nếu công công không tin, vậy thì đem hình dạng miếng ngọc này vẽ lại, đưa đến Hầu gia. Nếu ta lừa công công, tùy ngài xử lý.”
“Nói vậy Trương Địch đã sớm biết chuyện này?”
Giang Phi Vi không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Cố Ngôn cử động thân mình, đứng lên: “Ta thích chuyện thú vị. Một khi đã vậy, ngươi làm tú nữ đầu tiên mà chúng ta lựa chọn cho Hoàng thượng đi.”
Giang Phi Vi vui sướиɠ dập đầu với Cố Ngôn: “Có thể được công công cứu giúp, là phúc khí của ta.”
Cố Ngôn đối với lời nịnh hót của nàng rất hưởng thụ, tâm tình hắn tốt phất phất tay: “Cố Cung, xử lý chuyện này. Nguyễn An, một đường này, ngươi đi theo hầu hạ Phi Vi cô nương đi.”
Nguyễn An vui sướиɠ quỳ xuống: “Vâng, chủ tử.”
Ánh mắt Cố Ngôn lướt qua miệng vết thương trên cổ Giang Phi Vi: “Trở về xử lý, nhìn thật bẩn.”
Giang Phi Vi không hiểu xoa xoa cổ mình, làm sao lại bẩn?
Nguyễn An thấy làn da như tuyết của nàng bị đỏ lên, vội vàng khuyên nhủ: “Đây là chủ tử chúng ta đang quan tâm cô nương.”
Chỉ cần hắn đáp ứng mình, không quan tâm cũng không sao cả, Giang Phi Vi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta vào kinh?”
“Lần này chủ tử mang theo hoàng mệnh ra ngoài, chúng ta còn muốn đi đến Nam Kinh một chuyến, thu cống phẩm, sau đó về kinh.”
Nam Kinh? Giang Phi Vi vỗ tay một cái, bằng hữu Giang Hầu gia, ca ca mẫu thân Cố Thanh Vũ không phải nhậm chức ở Nam Kinh sao! Nếu đi Nam Kinh, đầu tiên tìm hắn cũng được.
Chỉ cần có thể rời khỏi huyện Lê Thành, không giẫm vào vết xe đổ gả cho lão già họ Hứa như trong sách thì thế nào cũng được.
Buổi tối ngày thứ hai.
“Chủ tử, ngày mai sẽ đi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, để ý thân thể.”
“Ừ.” Cố Ngôn liếc mắt nhìn Cố Cung: “Trương Địch chưa nói gì hết?”
“Vâng, da tróc thịt bong, đánh chết hắn cũng không chịu nói.” Cố Cung nghĩ nghĩ, vẫn là đem nghi hoặc trong lòng nói ra: “Cha nuôi, bạc cũng đã cầm lấy, vì sao bọn họ cứ muốn nha đầu kia, chúng ta cũng không xen vào. Nếu ngài thực sự nhìn trúng nha đầu kia, không phải lấy Hoàng đế ra áp chế là giải quyết được sao? Tội gì phải điều tra?”
Cố Ngôn đảo mắt qua: “Ai nói là ta nhìn trúng nha đầu kia? Là một mầm đậu.”
Cố Cung rụt cổ, không dám lên tiếng trả lời.
“Ngươi phái người đi thăm dò, năm đó phu nhân Trung Cần Hầu phủ mất tích khi đi qua con đường kia? Vì sao manh mối bị chặt đứt không tìm?”
“Còn có… Trước tiên để người Nam Kinh bên kia, tìm một bức họa Hộ bộ thượng thư Cố Thanh Vũ đến.”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Nữ Cường
- Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
- Chương 4: Thăm dò chuyện xưa không dễ nghe là muốn phạt ai?