Edit: Gia Duệ
Beta: Khanh
“Tiểu thư, mau thức dậy, hôm nay mẫu tử Tô gia sẽ tới đây.”
Giang Phi Vi bị Tra ma ma cứng rắn kéo dậy, ngáp một cái rồi ngồi trước bàn trang điểm, Xuân Oanh và Xuân Yến luống cuống tay chân trang điểm giúp nàng, trang sức vàng ngọc đầy bàn dưới ánh sáng mặt trời lóe tia sáng nhỏ bị tùy ý chọn lựa.
Giang Phi Vi nhìn ba như người như lâm vào đại địch vậy, nàng có chút bất đắc dĩ: “Ta chỉ là ở sau tấm bình phong nhìn một chút, cũng không làm gì cả, nói không chừng mặt cũng không nhìn thấy, ăn mặc đẹp làm gì chứ.”
“Tiểu thư nói mê sảng cái gì vậy, nhìn nhau liên quan đến cưới xin, đó chính là đại sự.” Nữ tử thời cổ đại ở phương diện này đặc biệt ‘trưởng thành sớm’, Xuân Oanh không biết âm mưu của Lan thị, chỉ cảm thấy việc này vô cùng quan trọng.
Tra ma ma cũng khuyên nhủ: “Ngộ nhỡ lão phu nhân gọi người ra gặp thì sao? Cũng không thể qua loa.”
Giang Phi Vi cũng không có cách nào tranh luận với bọn họ, mặc cho bọn họ trang điểm rồi đi đến Thọ An Đường.
Tùy ý hàn huyên với lão phu nhân trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ thì có nha hoàn vào bẩm báo, xe ngựa mẫu tử Tô thị đã đến Hầu phủ. Lão phu nhân gật đầu, sau đó có nha hoàn dẫn Giang Phi Vi đi đến sau tấm bình phong.
Một lát sau, mẫu tử Tô thị được hạ nhân dẫn vào Thọ An Đường.
Tô mẫu trên dưới năm mươi tuổi, y phục kiện đỏ thẫm Ngũ Phúc gấm bào, đầu quấn một búi tóc của phụ nhân, cắm nghiêng vài cái nhánh trâm cài, một đôi mắt chuột đảo vòng quanh đồ vật trang trí trong Thọ An Đường, mỗi khi trông thấy một món đáng tiền, trong đôi mắt sạch sẽ càng sáng thêm một tầng.
Bà ta không nhịn được sờ lên trâm cài trên đỉnh đầu, đây chính là Lan thị đặc biệt đưa cho bà ta duy trì bản thân, bà ta còn cảm thán nhị phòng Hầu phủ phu nhân đã hào phóng như vậy, không biết đại phòng có nhiều tiền hay không?
Hôm nay vừa đến, bà ta mới biết được đồ vật tốt trong Hầu phủ này đúng là không ít, nếu nhi tử thật sự cưới được tam cô nương, về sau chẳng phải mình được đi theo nhi tử hưởng phúc sao?
Lâm lão phu nhân đánh giá nam tử bên cạnh Tô thị.
Tô Tú Tài mang một bộ y phục tú tài xanh ngọc, thắt eo tơ lụa đầu đội khăn nho, một bộ trang phục thư sinh tầm thường. Mà dù sao cũng là người ba mươi tuổi, lại mặc phục sức của tú tài, cũng không có cảm giác của thiếu niên phong lưu trẻ tuổi.
Lão phu nhân gật đầu, mặc dù Tô Hằng Dương ngay cả làm môn sinh của Hầu phủ cũng quá sức nhưng điều kiện của Giang Phi Vi cũng không được tốt, lại yêu cầu đối phương ở rể, dù sao Tô Hằng Dương cũng là họ hàng xa của Lan thị nên coi như là xứng đôi.
Ba mươi tuổi mới trúng cử là có chút muộn, nhưng bởi vì cái gọi là hậu tích bạc phát(*), năm sau thi Hương có Hầu phủ giúp đỡ, nhất địch có thể trúng cử.
*tích lũy kiến thức rồi sử dụng khi cần thiết
Lão phu nhân hiền lành hỏi tới hình huống Tô gia một chút, Tô mẫu dựa theo sự dạy bảo của Lan thị, nửa thật nửa giả trả lời.
Dù sao Lan thị cũng hầu hạ Lâm lão phu nhân mấy thập niên, liếc mắt đã nhìn ra bà ta cũng coi như hài lòng, không khỏi đắc ý nhìn chỗ bình phong một chút.
Giang Phi Vi thấy cảnh tượng hài hòa, nghĩ đến sóng ngầm cuồn cuộn sau này, coi như biết có Cố Ngôn giúp đỡ mình, nhưng cũng từ từ giống như ở trong năm dặm sương mù.
Nàng chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó thở, Hầu phủ này giống như lao tù, mà mình cũng coi như là biết được hướng đi của chuyện xưa, chẳng qua là thịt cá trên thớt, mặc cho bọn họ mượn lễ nghi quy củ mà xẻ thịt.
Tô mẫu cảm thấy nói chuyện cũng đủ rồi nên nháy mắt: “Tại sao không thấy tam cô nương?”
Tô Hằng Dương cũng ngẩng đầu lên, nghe Lan thị nói Giang Phi Vi này có dung mạo không tồi.
Mấy tên nha hoàn bên cạnh bình phong thấy Lan thị đưa mắt ra hiệu, lập tức đứng dậy, đưa Giang Phi Vi đi vào trong sảnh. Tô Hằng Dương thấy Giang Phi Vi như liễu ngày xuân, ngày thường đúng là mình không biết được có một mặt hàng tốt như vậy, không khỏi ngây dại trong giây lát. Ngược lại Tô mẫu nhíu mày: “Tam cô nương cũng quá gầy rồi, sợ là không thể nuôi dưỡng, nhưng nhị nhi tử này lại phải giữ hương khói cho Tô gia chúng ta...”
Lâm lão phu nhân tùy ý nói: “Hầu gia ngày thường quá bận rộn, cũng không thể chú ý đến nàng. Chờ đính hôn, ta đưa nàng đến chỗ của ta, cố gắng nuôi dưỡng.”
Tô mẫu thấy Giang Phi Vi không hành lễ với mình, cũng không cho mình một ánh mắt nên vô cùng không vui. Chờ Hằng Dương đến Hầu phủ, bà ta cần dạy dỗ lễ nghĩa làm thê cho nàng thật tốt!
Ngoại trừ Giang Phi Vi, tất cả mọi người đều hài lòng, sau khi mấy người bàn bạc hôn thϊếp và thời gian xong thì mẫu tử Tô thị liền cáo từ.
Lâm lão phu nhân chỉ thấy khúc mắc mười năm qua cuối cùng cũng đã giải quyết, mình thật đúng là đã giúp đại phòng một ân tình lớn, nếu không huyết mạch này không chừng cũng đứt gãy! Bà ta gật đầu với Lan thị: “Lần này đã làm khó ngươi rồi.”
“Cái này có gì đâu, đều là lão phu nhân có phúc khí.” Nụ cười trên mặt Lan thị lại giương lên mấy phần.
Lâm lão phu nhân quay đầu lại nói với Giang Phi Vi: “Mặc dù còn chút thời gian nhưng nữ công ngươi cần phải cố gắng hoàn thiện, còn có tiếp tục học cấp bậc lễ nghĩa, đừng để người ta coi thường Hầu phủ chúng ta mới đúng.”
Trong lòng Giang Phi Vi cười lạnh, trong lòng Lâm lão phu nhân, nguyên chủ chẳng qua là hài tử tìm bên ngoài về, cũng chỉ có thể xứng với loại người như Tô Hằng Dương.
Lâm lão phu nhân lại nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn thỏa: “Thôi, chờ Trì Lăng trở về, ta nói với hắn. Ngươi chuyển đến Thọ An Đường đi.”
Lâm lão phu nhân nhiều quy củ, ở cùng bà ta không bằng để Giang Phi Vi xuất gia làm ni cô còn nhẹ nhõm hơn. Giang Phi Vi cự tuyệt nói: “Không quấy rầy tổ mẫu...”
Từ trước đến nay Lâm lão phu nhân nói một không hai, đâu cho phép nàng cãi lại: “Cũng phải tìm các đại phu, cho ngươi thêm cái toa thuốc dưỡng thân. Đại phòng coi như trông cậy vào ngươi để kéo dài huyết mạch.”
Bà ta biết Giang Phi Vi nhất định là không hài lòng mối hôn sự này, Giang Trì Lăng cũng sẽ không hài lòng. Nhưng thời gian không chờ đợi người, quyết định sớm một chút, sớm sinh đẻ và nuôi dưỡng một chút, bà ta còn có thể thay đại phòng lo liệu giải quyết.
Coi như Giang Trì Lăng có ý kiến, bà ta cũng không cho phép. Bản thân là mẫu thân ông ta, còn có thể làm hại ông ta sao? Chủ ý này, bà ta là người quyết định!
Lão phu nhân dặn dò vài câu, đang muốn để mấy người giải tán thì thấy một nha hoàn vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân, Tô phu nhân và Tô công tử cầu kiến.”
“Người này không phải vừa mới rời đi sao? Chẳng lẽ còn cái gì chưa nói?” Trong lòng lão phu nhân nghi hoặc nhưng vẫn mời người vào.
Vốn dĩ Lan thị vì chột dạ nên có chút bất an, lại thấy mẫu tử Tô thị đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt như giấy vàng, trong lòng đột nhiên sinh ra những dự đoán không tốt.
Quả nhiên chỉ thấy Tô công tử kia quỳ bịch xuống một tiếng, hai mắt trừng lớn, hàm răng ma xát phát ra âm thanh kẽo kẹt vang dội, giống như bị thứ gì đó chiếm hồn vậy.
Lâm lão phu nhân thấy sắc mặt hai người không đúng, quan sát thời cơ, cẩn thận mở lời: “Không biết những việc thảo luận vừa rồi, còn có...”
Bỗng nhiên Tô Hằng Dương ngẩng đầu, giống như là bị thứ gì đó dọa mất hồn: “Vừa mới nói không giữ lời! Ta ta, ta sẽ không ở rể Hầu phủ!”
Chuyện hôn nhân đại sự đâu có thể đùa như vậy! Lâm lão phu nhân bỗng nhiên ngẩn người, giọng điệu giận dữ: “Đây là ý gì? Cho rằng Hầu phủ chúng ta dễ khi dễ sao?”
Tô Hằng Dương kia run rẩy noi: “Đúng! Là Lan thị tìm tới chúng ta, để chúng ta ở rể Hầu phủ, nhưng không thể để cho tam tiểu thư mang thai, chờ Giang Hầu gia qua đời, nhị lão gia thừa kế Hầu phủ thì cho chúng ta bạc!”
Nhất thời trong phòng rơi vào an tĩnh quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở cũng ngưng trệ.
Lan thị phản ứng trước tiên, cao giọng hét lên: “Ta thấy ngươi cũng xứng với tam cô nương chúng ta nên có lòng tốt dẫn vào, nào ngờ ngươi bịa chuyện lung tung cắn ngược lại ta!” Bà ta nhanh chóng quỳ sụp xuống đất, cầm lấy khăn thêu lau khóe mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Lão phu nhân, đều tại con quen người không rõ ràng! Thiếu chút nữa bỏ lỡ chung thân đại sự của tam cô nương!”
Trong lòng bà ta cũng rất loạn, bạc bà ta cũng cho, chuyện cũng đàm phán tốt, mấy ngày nay cũng cho người coi chừng Giang Phi Vi, không để nàng ra ngoài!
Vì sao! Vì chuyện gì mà lại xảy ra sơ suất! Chẳng lẽ mẫu tử Tô thị này cùng nhau lừa thêm bạc từ trên người mình?
Đúng, bạc, nhất định là mẫu tử hai người kia vẫn cảm thấy không đủ! Bà ta quay đầu muốn cảnh cáo Tô thị một phen, xác thực trông thấy Tô mẫu run rẩy móc cái bao vải từ trong ngực ra: “Cái này, đây đều là bạc Lan thị cho ta! Bây giờ trả lại cho Hầu phủ! Xin Hầu phủ buông tha chúng ta!”
Đây đều là chuyện gì! Lão phu nhân chỉ cảm thấy trong l*иg ngực không thể thở nổi: “Các ngươi... Tại sao trước đó không nói?”
“Chúng tôi thấy tam cô nương thuần thiện, không đành lòng thấy nàng bị lừa dối thôi! Chúng ta cam đoan! Ra ngoài không nói bậy một chữ!” Mẫu tử Tô thị nói xong lời này, giống như là vừa lăn vừa bò rời khỏi Hầu phủ.
Lâm lão phu nhân nhìn vẻ mặt mơ màng của Giang Phi Vi, sự nghi ngờ ở trong lòng cũng tiêu tan. Tiểu nha đầu này mấy ngày nay không ra cửa chính, còn có khả năng nào?
Giang Phi Vi thật sự có chút choáng váng, nàng cho rằng dựa vào tính tình Cố Ngôn sẽ mượn chuyện mẫu tử Tô thị mua danh ngạch tú tài làm cái văn chương, chán ghét kẻ thù không đội trời chung. Không nghĩ tới lại trực tiếp ở trước mặt lão phu nhân lấy ra chuyện này.
Nếu là chỉ mượn Tô Hằng Dương làm văn chương, mẫu tử Tô gia cũng ầm ĩ không đến trước mặt Giang Phi Vi, Lan thị có lẽ sẽ không bại lộ những tâm tư bẩn thỉu kia của bà ta; nhưng Cố Ngôn vẫn lựa chọn con đường này, khiến dã tâm của Lan thị hiện rõ rành rành.
Dựa vào việc này, bọn hạ nhân không biết có thể truyền bao nhiêu chuyện phiếm về Lan thị.
Lão phu nhân nghĩ đến mới vừa rồi Tô Hằng Dương nói cái gì nhị lão gia kế thừa Hầu phủ, đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Cuối cùng Lan thị đem tâm tư này đặt tới trên mặt bàn.
Bà ta không muốn nhiều lời với Lan thị: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi. Thường ma ma, ngươi đi đưa tin, để Hầu gia xong việc sau đó mau trở về nhà.”
“Vâng, lão phu nhân.” Thường ma ma hiểu rõ, lão phu nhân là muốn trực tiếp cùng với hai vị lão gia tâm sự.
Lan thị giãy dụa muốn xin tha thứ: “Lão phu nhân, ngài một đời thanh minh, chẳng lẽ nhìn không ra mẫu tử Tô thị muốn mưu hại con sao!”
“Ngươi im miệng cho ta!” Lâm lão phu nhân nhìn dáng vẻ Lan thị chết cũng không hối cải, chỉ hận mình làm sao để cho Viễn Hồng tìm được một thê tử như vậy: “Cố gắng trở về, suy nghĩ tội của ngươi!”
Giang Phi Vi vẫn không lên tiếng mở miệng: “Lão phu nhân, tôn nữ có chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Con đã trở về Hầu phủ, cũng bắt đầu nghị thân, của hồi môn có thể giao cho tôn nữ quản lí không? Tôn nữ cũng muốn bắt đầu từ đơn giản, học tập cách trị gia một chút.”
Giang Phi Vi thấy sắc mặt Lan thị càng thêm hốt hoảng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Lan thị thật sự rất đáng ghét, vẫn là tìm một chút chuyện cho bà ta làm đi.
Của hồi môn của mình, hẳn là bị Lan thị tham ô không ít.
Việc này vốn là muốn Giang Vân Lan quản gia sau một khoảng thời gian cho quen, “Đại nghĩa diệt thân” vạch trần Lan thị mới có thể bại lộ.
Giang Phi Vi đem chuyện này mở ra cái lỗ hổng, so với Giang Vân Lan đại nghĩa diệt thân làm người tốt, nhưng của hồi môn một phần cũng không cầm về được; vẫn là nhắc nhở cẩn thận một phen, để Lan thị tận lực đem của hồi môn bù đắp một phần đi.
Lâm lão phu nhân gật đầu: “Cũng tốt, có gì không biết thì ngươi học hỏi Vân Lan một ít.”
Giọng nói Lan thị nghẹn lại: “Thϊếp luôn trông coi của hồi môn của tam cô nương, năm trước mới làm lại sách kiểm kê. Trong lòng lão phu nhân nghi ngờ thϊếp sao?”
“Ai nghi ngờ cho ngươi? Tam cô nương cũng nên học những thứ này. Hai ngày nay ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi đưa tới cho nàng.” Lão phu nhân nhìn bà ta một cái: “Ngoài cân nhắc những thứ này, không bằng ngươi suy nghĩ kĩ, ngươi đã làm sai điều gì.”