Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Khanh
Tiếng cười của hai tỷ muội như chuông bạc: “Chúc mừng muội muội… Đã đoán sai!” Hai nàng ấy thân thiết cầm tay Giang Phi Vi: “Tổ mẫu, chúng ta mang muội muội đến hoa viên chơi.”
“Hai người các ngươi, thật đúng là không có phép tắc!” Vương thị mắng một câu nhưng trong giọng nói toàn bộ đều là cưng chiều.
“Được rồi, dù sao cách buổi tối vẫn còn sớm, để cho cô nương trẻ tuổi các nàng chơi đi.” Lý lão phu nhân phất tay, hai tỷ muội lập tức lôi kéo Giang Phi Vi chạy đi.
Sau khi ba người tới hoa viên, lúc này đang là đầu xuân, hoa ngọc lan trắng tuyền và hoa trà màu đỏ đậm tôn nhau rực rỡ, tiếng chim oanh du dương, nước chảy róc rách, đem sự mệt mỏi mấy ngày nay của Giang Phi Vi tan thành hư không.
Cố Phần phân phó cho nha hoàn của mình: “Đi lấy bánh hoa đào, bánh quy bơ giòn, còn có kẹo lá diệp đến.” Nàng ấy quay đầu hỏi: “Phi Vi, muội muốn nước đường hoa nhài hay nước đường đỏ?”
Cố Tình nói: “Có thì cứ mang lên là được, muội muội thích cái nào thì dùng cái đó.”
Chỉ chốc lát, bọn nha hoàn đã đem các điểm tâm đầy màu sắc bưng lên, Giang Phi Vi chọn một khối, hương vị không tồi, nhưng cảm giác không tính là cẩn thận.
Cố Phần thích ăn đồ ngọt, ăn vài cái lại uống một hớp nước đường hoa nhài lớn, mới hỏi: “Đôi ta đã muốn sớm gặp ngươi, nhưng lão thái bà Trung Cần Hầu phủ lại ngăn không cho chúng ta gặp, nói gì mà cấp bậc lễ nghi muội chưa học giỏi, hôm nay vừa thấy muội, không phải là rất tốt hay sao?”
Cố Tình vỗ xuống đầu Cố Phần: “Lời này ở bên ngoài không thể nói lung tung.”
“Vốn chính là lão thái bà! Mỗi lần thấy người Cố phủ chúng ta, đều giống như thiếu Hầu phủ bọn họ gì đó, rất không có ý nghĩa.”
Giang Phi Vi có chút tò mò: “Vì sao lại như thế?”
“Hẳn là cảm thấy Hầu gia không tái giá là do lỗi của cố mẫu, liên quan đến sắc mặt tổ mẫu cũng không hòa nhã. Hầu gia muốn làm người si tình nhưng lại liên lụy đến chúng ta.” Cố Phần cũng không thích Lâm lão phu nhân.
Cố Tình khuyên nhủ: “Được rồi, hiện giờ cũng tìm được muội muội, chúng ta để ý chơi cùng muội muội là được. Hiện giờ muội muội quay về kinh, cũng nên chọn một mối hôn sự tốt, dựa vào Hầu phủ cũng có thể nhận được nhiều.”
“Đúng vậy.” Cố Phần phụ họa.
Giang Phi Vi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Sốt ruột chuyện hôn nhân thế sao?”
Cố Tình chỉ cho rằng chưa ai giải thích cho nàng biết, thương tiếc sờ sờ đầu nàng: “Nha đầu ngốc, chậm trễ một hai năm cũng được, tam thư lục lễ cũng phải tốn công sức, không phải là phải bắt nhanh sao? Ngay cả phụ thân cũng thay muội chuẩn bị tìm hiểu thật kỹ.”
“Các tỷ tỷ đều định hôn sự rồi sao?”
Nói đến đây mặt Cố Tình có chút hồng: “Đúng vậy, phụ thân chọn, mặc dù không phải hậu duệ nhà quý tộc nhưng là công tử gia đình đứng đắn, phụ thân nói, gả qua cũng bớt chút trói buộc.”
Suýt chút nữa Giang Phi Vi đã quên, đây chính là cổ đại, chuyện lớn nhất cả đời nữ tử chính là xuất giá.
“Suỵt! Mau nhìn!” Đột nhiên Cố Phần đè thấp giọng nói.
Giang Phi Vi chớp mắt nhìn theo tầm mắt của Cố Phần, thế mà trong bụi cỏ lại thấy được mấy con thỏ.
Giang Phi Vi thấp giọng: “Trong vườn sao lại có thỏ?”
“Là phụ thân tìm thấy! Kết quả bọn nha hoàn nghĩ muốn chơi đùa, lén mở l*иg sắt, toàn bộ chạy ra. Vốn tưởng rằng không tìm được, thế mà lại chạy ra đến ngoài này, không nghĩ rằng còn ở trong phủ!” Cố Phần bổ nhào qua, con thỏ kia hoảng sợ, từ trong tay Cố Phần xảo quyệt vèo vèo chạy đi, lại chuồn mất.
“Đi! Chúng ta nhanh đuổi theo!” Cố Phần nhảy dựng lên, đuổi theo đoàn tuyết trắng chạy ra ngoài, Cố Tình và Giang Phi Vi chạy theo sau.
Mấy con thỏ nhỏ này chạy trốn rất nhanh, vài bước chạy đến những nơi khác nhau, Cố Phần hô to một tiếng: “Chúng ta tách ta đuổi!”
Giang Phi Vị thấy hai người vô tâm chạy xa, dừng lại thở phì phò, bất đắc dĩ cười cười.
Cố phủ cho hai người này đủ tình yêu thương, cho nên mới thoải mái tự do như vậy.
Cơ thể nàng không tốt nên chậm rãi đi dọc theo con đường mà con thỏ nhò chạy qua, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Không nghĩ đến sau hoa viên rộng lớn này, một người hầu cũng không gặp phải, Giang Phi Vi quanh quẩn mấy vòng, nhất thời không biết đường quay về là con đường nào.
Tiếng gió truyền qua, thổi lá cây chuyển động sột soạt, thế mà Giang Phi Vi lại rùng mình một cái.
Lại đi không được vài bước, nàng nghe thấy trong bụi cỏ có âm thành, Giang Phi Vi tưởng là con thỏ, yên lặng đi qua, nàng nhào về phía bụi cỏ lại đυ.ng đến một tay dính máu nóng.
Giang Phi Vi sợ hãi kêu một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, nàng bình tĩnh nhìn thấy, đúng là thi thể con thỏ!
Nàng đang muốn đứng dậy, một đồ vật gì đó nhanh như gió đυ.ng vào lòng ngực nàng, đột nhiên kẹp chặt cái cổ.
Giang Phi Vi sợ tới mức nhắm một mắt, nhưng cách một lúc, lại không cảm nhận được đau đớn như tưởng tượng, mà là nghe thấy một tiếng meo meo quen thuộc.
“... Huyền! Mễ! Lại là mày!” Giang Phi Vi dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu nó.
“Ngươi còn lấy tên cho nó?” Âm thanh ngạo mạn từ trên đầu truyền đến.
Giang Phi Vi không cần ngẩng đầu cũng biết người đang nói là ai, giọng nói của hắn vẫn luôn như vậy, cho dù là đè thấp cũng mang theo vài phần mềm nhẹ, đó là âm thanh mà chỉ của thái giám mới có.
“Cố Đốc công.”
Cả người Cố Ngôn mang gấm dệt màu hồng sáng rõ, ngồi trên tường trắng, nghiêng người dựa vào gốc cây rồi thả hoa đào. Hắn thấy vẻ mặt Giang Phi Vi mừng rỡ, khóe miệng cong lên: “Vì sao gọi là Huyền Mễ?”
“Ngẫu nhiên nghĩ đến. Cố Đốc công, chúng ta thật sự có duyên.” Giang Phi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói.
“Đi đến một chút.”
Giang Phi Vi sửng sốt, lại thành thật đi đến phía trước, Cố Ngôn than nhẹ một tiếng: “Rất ngoan.”
Hắn lấy từ trong lòng một cái khăn vuông màu trắng ra, ném cho Giang Phi Vi: “Lau mặt.”
Giang Phi Vi xoa xoa, thì ra trên mặt dính vết máu, chắc là do lúc nãy chơi cùng Huyền Mễ, nàng chọc chọc cái bụng của Huyền Mễ: “ Mày không ngoan.”
Huyền Mễ kêu meo meo vài tiếng, nhảy đến trên mặt đất chạy xa.
“Tại sao Đốc công lại ở Cố phủ?” Giang Phi Vi tò mò hỏi.
Giọng nói của Cố Ngôn vẫn miễn cưỡng, lấy tay chỉ chỉ phía sau: “Đây là vườn của ta.”
“A, là thế sao, không phải ngài mới được nâng lên giám sát Đông Xưởng không bao lâu, không vội sao?”
“Vội, nhưng hôm nay nghỉ ngơi.”
Hai người cũng không nói nữa, trong lúc nhất thời lại chỉ còn âm thanh gió thổi qua lá cây.
“Sao không nói lời nào?”
“Lần trước không phải Cố Đốc công để cho ta về nhà ngẫm lại hay sao?”
Cố Ngôn sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, tiểu nha đầu này chính là chăm chỉ cùng mình sao. Hắn có chút dở khóc dở cười: “Giờ phút này chỉ có đôi ta.” Hắn dừng một chút, lại bổ sung nói: “Nếu ngươi muốn nói chuyện cùng ta.”
Giang Phi Vi cười nói: “Không nghĩ rằng Đốc công lại là người lo cho người khác, người lo lắng cho một cô nương như ta gần gũi với hoạn quan, tác phong không tốt hay sao?”
“Đúng vậy, dù sao ta và Cố đại nhân còn có chút hợp tác, nếu có lời đồn đãi, hắn sẽ tìm ta gây phiền toái.” Cố Ngôn thoải mái nhàn nhã.
Ở trong sách, Cố Thanh Vũ chính là người dẫn đầu tích cực chống lại đảng phái đám hoạn quan, hiện tại lại cùng Cố Ngôn hợp tác, mười phần trăm là bởi vì mình. Bản thân đến, cuối cùng lại đảo lộn một số chi tiết.
Cố Ngôn thấy nàng không có nhiều hứng thú, khóe miệng hơi hơi khởi động. Hắn dừng một chút, chủ động mở miệng nói: “Nghe nói hôm qua ngươi ở Hầu phủ cố gắng oai phong?”
“Tin tức Đông Xưởng thật là nhanh nhạy, ngay cả người ở sau trạch, Đốc công cũng cảm thấy hứng thú?” Giang Phi Vi nói ra miệng, lại cảm thấy ngữ khí không được tốt lắm, bổ sung nói: “Rất lợi hại.”
Khóe miệng Cố Ngôn cong lên một độ cung rõ ràng, nhưng không nói tiếp.
“Giang tiểu thư! Tiểu thư người ở đâu!” Xa xa truyền đến giọng nói của bọn nha hoàn, xem ra là không thấy Giang Phi Vi nên chạy đi tìm người.
“Nhanh như thế đã tìm đến đây, xem ra nô tỳ Cố phủ cũng không ngu xuẩn.” Cố Ngôn nhìn thấy Giang Phi Vị ngây ngốc đứng yên tại chỗ, đột nhiên nói: “Gần đây Đông Xưởng thăm dò được ít tin tức nhỏ vô dụng, Trung Cần Hầu phủ tìm lại được huyết mạch của Giang Hầu gia, Lâm lão phu nhân tìm con cháu trong thành nguyện ý ở rể. Có một số dòng dõi nghèo túng, nghe thấy tin liền lập tức hành động.”
Trong ngữ điệu của hắn có chút phân tán không cố ý, Giang Phi Vi còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã theo tường biến mất trên mái hiên.
“Giang tiểu thư! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Hù chết nô tỳ!” Một nha hoàn mập mạp hổn hển chạy đến.
Giang Phi Vi nhận ra được nàng ta là tỳ nữ của Cố Phần: “Thật ngại quá, đuổi theo con thỏ nên không tìm được đường, nhưng mà không biết con thỏ đã bị dã thú gì cắn chết.”
“A! Tiểu thư không bị thương chứ!” Nha hoàn hoảng sợ, giữ lấy Giang Phi Vi nhìn kỹ. Giang Phi Vi cười nói không có chuyện gì, lặng lẽ đưa khăn tay nhét vào trong tay áo.
“May mắn không có chuyện gì, nếu không nô tỳ, còn có tiểu thư đều phải chịu phạt! Chúng ta quay về đình đi, lão gia phái người mang điểm tâm mới đến.”
Giang Phi Vi được Biên Hòa dẫn trở về, vừa hỏi: “Ngươi có biết vườn kế bên là của ai không? Ta vừa mới thấy có con thỏ chạy đến.”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, khu vườn kia có rất nhiều chủ nhân, nhưng không biết là vườn của ai.”
Người bên ngoài không biết chủ nhân khu vườn, thế mà Cố Ngôn lại nói cho nàng biết? Thật sự là một người kỳ lạ.
Giang Phi Vi ở Cố phủ chơi đùa vui vẻ đến trưa, cùng mọi người ăn cơm chiều, lại thấy tổ mẫu đem thẻ bài, mới khởi kiệu hồi phủ. Đợi cho đến Hầu phủ cũng đã đến giờ hợi.
Giang Phi Vi nhìn nhìn bên trong xe, bên xong chất đống đồ cho Lâm lão phu nhân: “Nếu không sáng mai ta tặng… cho lão phu nhân, bây giờ thời gian không còn sớm, lỡ như tổ mẫu đã đi nghỉ…”
Tra ma ma tranh thủ khuyên nhủ: “Tam cô nương, trên mặt lão phu nhân không nói, nhưng trong lòng lại coi trọng… quy củ, cho dù là ngài ấy đi nghỉ, ngày mai ngài ấy hỏi nô tỳ, ngài không đi qua, rất có thể sẽ phiền phức!”
Giang Phi Vi không nghĩ rằng bên trong lại có nhiều thứ như thế: “Vậy chúng ta mang theo đồ vật, tranh thủ thời gian đi qua xem.”
Đồ vật có chút nhiều, Xuân Oanh và Xuân Yến cũng cùng nhau giúp đỡ, bốn người đến Thọ An Đường, trong phòng lão phu nhân vẫn còn sáng đèn. Kỳ lạ chính là, đã trễ thế này trước cửa còn có một người đang quỳ.
Giang Phi Vi đi vào thì thấy, mới phát hiện là Giang Đình con vợ lẽ của nhị phòng. Hiện tại hắn là nam đinh duy nhất ở Hầu phủ, tại sao còn bắt hắn quỳ? Giang Phi Vi nghi hoặc trong lòng, người thông truyền dẫn Thường ma ma đi ra: “Đã trễ thế này, tam cô nương còn có chuyện gì sao?”
Giang Phi Vi vội vàng cười: “Thường ma ma, đây là đồ ngoại tổ mẫu muốn ta đưa cho tổ mẫu, tâm ý của lão nhân gia, cho nên mới vội vàng đưa đến cho tổ mẫu.”
“Đúng lúc lão phu nhân còn chưa nghỉ ngơi, người đi vào đi.” Thường ma ma khom người, nghênh đón Giang Phi Vi đi vào.
Trong phòng, lão phu nhân tựa trên giường thái phi, một nha hoàn cẩn thận đấm chân, thấy Giang Phi Vi đến thỉnh an, bà ta hơi hơi ngồi thẳng: “Đã quay về?”
“Vâng, ngoại tổ mẫu nhờ con mang cho ngài vài thứ, con nghĩ rằng đợi đến ngày mai nhưng làm trễ tâm ý này thì không đúng, nên mạo muội quấy rầy tổ mẫu, vội vàng tới thỉnh an ngài.”
Mặt mũi Lâm lão phu nhân rất tốt, nghe thấy Giang Phi Vi nói thế, tâm tình thật ra cũng không tồi: “Ngươi có tâm rồi.” Bà ta lại nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Ngày sau đừng về trễ thế này, khiến cho người ngoài cảm thấy Hầu phủ chúng ta bạc đãi ngươi nên ngươi nguyện ý nán lại Cố phủ.”
Không phải lo lắng nàng trở về không an toàn mà thật ra là lo lắng lời đàm tiếu của người ngoài, trên mặt vẫn là cung kính.
“Đúng rồi, có một chuyện phải nói với ngươi.” Lâm lão phu nhân đối với thái độ của nàng rất vừa lòng: “Từ nay trở đi, Vĩnh Ninh công chúa muốn đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, mời không ít quý nữ trong cung, hôm nay nàng đưa cho ngươi một thiệp mời, ngươi cùng Vân Lan đi cùng nhau.”
Vĩnh Ninh công chúa? Người mà Cố Ngôn hâm mộ trong sách?