Hôm sau, hai chân Tống Dương đau nhức thiếu chút nữa đi không được ngồi trên xe ngựa đi về phía nam, dọc đường ở trong lòng mắng thêm một trân.
Lý Cẩn Ngọc ngồi trong xe ngựa đọc tấu chương, Tống Dương ngoài xe ngựa, bên cạnh là mã phu đánh xe nắm dây cương.
Hiệu suất Lý Cẩn Ngọc phê duyệt tấu chương không thấp như vậy, âm thanh tiểu thái giám và mã phu tán gẫu không lớn nhưng tiếng lòng phá lệ rõ ràng, hắn bị bắt nghe tiểu thái giám mắng suốt một đường.
Từ khi sinh ra đã phong làm Thái Tử, mỗi một người nhìn thấy hắn đều cung kính, chưa từng có người dám nghị luận, càng miễn bàn đến chuyện mắng hắn.
Lý Cẩn Ngọc không nhẫn nại, trước mặt hắn tiểu thái giám cung kính quy củ, tìm không được lỗi sai. Huống chi, Lý Cẩn Ngọc cảm thấy tiểu thái giám không phải nhân vật tầm thường, y có thể tiên đoán tương lai.
Ban đầu Tống Dương còn cùng mã phu tán gẫu, một thời gian sau nhàm chán chịu không nổi, ngủ gà ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, hệ thống đánh thức y: “Ký chủ, phía trước có nguy hiểm.”
Tống Dương: Hả?
Hệ thống: “Ký chủ mau nhắc nhở hoàng đế, bằng không sẽ gặp nguy hiểm.”
Tống Dương: Phía trước có Cẩm Y Vệ thân thủ tốt nhất nước, xung quanh còn có thái giám cung nữ vây quanh, có thể có nguy hiểm gì?
Hệ thống ở trong đầu y siêng năng khuyên bảo, càng khuyên Tống Dương càng bực, y ở trong đầu rống to:
【 nhắc nhở như nào?! Chẳng lẽ vọt vào kiệu nói hoàng đế đằng trước có nguy hiểm nhanh nghĩ cách?! 】
Y còn đang mắng hệ thống, lời lẽ phía sau hoàng đế nghe không hiểu nhưng giọng nói quá lớn quấy rầy hoàng đế suy nghĩ. Lý Cẩn Ngọc vén rèm lên phát hiện Tống Dương ngồi trên xe ngựa rung đùi đắc ý, khuôn mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, trong miệng không phát ra một chút âm thanh.
Lý Cẩn Ngọc thường xuyên nghe Tống Dương mắng chửi người nào đó là đồ điên, nói thật, hắn ngược lại cảm thấy Tống Dương mới là đồ điên.
“Vào đây.”
Giọng nói Lý Cẩn Ngọc dọa Tống Dương nhảy dựng, thiếu chút nữa ngã xuống xe ngựa, y vội vàng chỉnh mũ, cúi thấp đầu: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Sai thị về đến đằng trước trước thám thính, trẫm cảm thấy có dị tượng.”
Tống Dương tuân lệnh, ở trong đầu hỏi hệ thống: Là mày nói tiểu hoàng đế?
Hệ thống: “Tôi nào có công năng đó.”
Trong lòng Tống Dương tuy thấy kỳ quái nhưng nhanh chóng gọi thị vệ cưỡi ngựa gần đó, sai người đi quan sát một vòng.
Chờ thị về về, mới biết phía trước có một đám trâu điên đang xông tới.
Thị vệ chặt cây cối ngăn đàn bò lại, đội ngũ hoàng đế cũng thả chậm bước chân.
Tống Dương: Hoàng đế phán đoán như thần, sao biết phía trước có nguy hiểm?
Hệ thống: “Giác quan nhạy cảm hay hoàng đế nghe tiếng trâu kêu...”
Tống Dương: 【 không nghĩ tới tiểu hoàng đế còn rất đáng tin cậy. 】