Chương 7: Tương kế tựu kế

Lý Cẩn Ngọc phiền não, ở Ngự Hoa Viên đi dạo cũng bị nữ nhân léo nhéo bên tai. Không thể mất phong độ mắng người ta lăn, đang chuẩn bị khuyên nàng sớm trở về ngủ, không ngờ lại nghe thấy tiếng lòng tiểu thái giám.

Nhìn kỹ bốn phía, từ nơi phát ra tiếng lòng phán đoán tiểu thái giám tránh sau cục đá nghe lén, tiểu thái giám thật to gan? Đến góc tường hoàng đế cũng dám nghe.

Còn nói cái gì? Vướng chân ngã? Đá viên trong cung đều trải qua thợ thủ công cẩn thận mài giũa, trừ phi……

Lý Cẩn Ngọc chú ý tới bước chân Diệp Quý phi dừng một chút, tựa hồ đang đợi hắn đi trước. Trừ phi, là cố ý.

【 sắp dẫm tới rồi dẫm tới rồi! Chờ lát nữa đi lên cứu giá! 】

Lý Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm đá trước mặt, xác thật bóng loáng không ít, hơn nữa không dễ phát hiện.

Hắn không có dẫm lên, ngược lại cúi người nhặt viên đá.

Cọ xát trong lòng bàn tay, thật bóng loáng.

Một khắc Lý Cẩn Ngọc cầm lấy viên đá, Diệp Quý phi sợ tới mức đôi mắt trợn to nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, cưỡng bách dùng âm điệu bình thường hỏi Lý Cẩn Ngọc: “Bệ hạ, làm sao vậy?”

“Trẫm nhìn đá này…… Không bình thường.”

Diệp Quý phi muốn lấy qua nhìn thử: “Đúng không? Thần thϊếp cũng nhìn một cái.”

Nhưng Lý Cẩn Ngọc chưa cho nàng, ngược lại nắm trong tay, cánh tay đặt sau lưng.

“Ái phi muốn cùng trẫm đi Giang Nam?”

Trải qua việc này, Lý Cẩn Ngọc sửa lại chủ ý, nếu Diệp Lâm có thể nghĩ cách để nữ nhi ở trong cung mưu hại hắn, lấy cớ không cho hắn đi Giang Nam, tất nhiên còn nhiều hiểm trở đang chờ hắn. Sao không tương kế tựu kế mang theo nàng, Diệp Lâm hành động cũng sẽ cân nhắc nặng nhẹ, nếu đến nữ nhi đều không bận tâm, Lý Cẩn Ngọc cũng không cần nương tay.

Diệp Quý phi sửng sốt, vội nói: “Dạ.”

“Trẫm chuẩn.”

Diệp Quý phi hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Lý Cẩn Ngọc không phải người mê đắm tửu sắc, hắn hiếm khi đến hậu cung. Mang phi tần đi cứu tế không có khả năng, lần này cũng chỉ nghe phụ thân nói thuận miệng nhắc tới thôi.

Không nghĩ tới hoàng đế đáp ứng rồi.

Tống Dương cũng ngây ngẩn cả người, đã chuẩn bị lao ra ngăn trở Diệp Quý phi thương tổn tiểu hoàng đế, không ngờ tiểu hoàng đế không dẫm lên.

【 không phải, tiểu hoàng đế không vụng về giống trong tưởng tượng, thậm chí không cần y ra tay. 】

【 lúc trước còn cảm thấy tiểu hoàng đế không còn thuốc cứu, hiện tại xem ra vẫn có thể thử cứu tiểu hoàng đế, bảo hộ hắn tránh thoát nạn huynh đệ soán vị. 】

Tống Dương còn không biết tiếng lòng bị hoàng đế nghe hết, không hề cố kỵ bày tỏ ấn tượng với Lý Cẩn Ngọc.

Lý Cẩn Ngọc nhìn Diệp Quý phi hồi cung, còn cố ý dạo thêm vài vòng, thẳng đến khi hai chân ngồi xổm của Tống Dương phát đau, ở trong lòng thét chói tai muốn lao tới tử chiến một trận, hắn mới chắp tay sau lưng, tâm tình vui sướиɠ về tẩm điện.