Thật ra Tống Dương không bài xích chung một chỗ với tỷ tỷ xinh đẹp, tuy không phải xu hướng tính dục nhưng tâm thưởng thức cái đẹp mỗi người đều có. Lý Cẩn Ngọc nhớ tới Tống Dương tàn khuyết tâm sinh áy náy, cảm thấy hắn đang nhục nhã Tống Dương, vẫy vẫy tay làm người đi xuống.
Hắn quay đầu nhìn Tống Dương, trấn an nói: “Có phải không thích nữ nhân? Ta kêu một ít nam nhân tới bồi ngươi?”
Nói xong, lại kêu tú bà đưa một ít nam nhân đến.
Tống Dương:?
【 tiểu hoàng đế cứ quái quái! Nếu có kẻ cơ bắp thì tốt rồi, tốt nhất cường tráng một chút, đẹp một chút. 】
Lý Cẩn Ngọc thầm nghĩ, quả nhiên đoán trúng, tiểu thái giám nghe hắn sai tú bà đưa nam nhân đến, đôi mắt đều sáng lên.
Tú bà đưa tới hai nam nhân. Một tên cường tráng, một tên mảnh khảnh.
Hai người vào phòng, đều đi đến phía Lý Cẩn Ngọc.
Lý Cẩn Ngọc nhíu mày, nhìn kẻ cường tráng nói: “Ngươi, đi đằng kia.”
Hắn chỉ chỉ Tống Dương.
Tống Dương nghẹn cười, nội tâm nở hoa.
Tuy là gay nhưng đời này chưa chơi "vịt". Xưa nay giữ mình trong sạch, không dắt qua tay, càng không có tiếp xúc quá tiếp xúc thân mật.
Nam nhân đối mặt y, Tống Dương há miệng thở dốc, hỏi một câu: “Ngươi kêu là gì?”
Nói tên trước, mới không có vẻ xa lạ.
“Nô gia kêu Lục Lan Châu.”
【 cái, cái gì……? Nô gia? 】
Tống Dương cảm giác bị tạt một chậu nước lạnh, nhiệt tình nhảy nhót trên người hết thảy đều bị dập.
【 một đại hán, vì sao xưng nô gia? A? 】
Du͙© vọиɠ dập nát, rõ ràng so một đống nữ nhân vừa mới vây quanh càng không vui, hứng thú nhất thời biến mất, hàm hồ nói một câu, sau không cùng Lục Lan Châu nói chuyện.
Ở thời đại này, nam kỹ thiếu lại càng thiếu. Cho dù là tráng hán cũng bị ép giọng thành ẻo lả.
Lần này người nghẹn cười biến thành Lý Cẩn Ngọc, hắn không biết vì sao Tống Dương lại bày bộ dáng ghê tởm, trái lại nam tử ngồi bên cạnh, thân hình tương tự Tống Dương, dáng người giống y nhỏ gầy, chẳng qua cử chỉ yếu ớt như nữ nhân, làm Lý Cẩn Ngọc không vui.
Tuy cũng đến Di Hồng Lâu gọi người nhưng trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nam tử bên Lý Cẩn Ngọc bị khí độ uy áp bất phàm của hắn không dám xằng bậy, Lục Lan bên kia vừa muốn mở miệng đánh vỡ yên lặng, bị Tống Dương ngăn lại.
“Đừng, ngươi đừng nói chuyện.”
Lý Cẩn Ngọc móc ra tấu chương tới làm công.
Mất đi hứng thú, Tống Dương ngủ gà ngủ gật, đầu chôn trên vai Lục Lan Châu, chảy nước dãi ướt nửa bên xiêm y Lục Lan Châu, Lục Lan Châu cũng không ghét bỏ, còn móc ra khăn tay lau.