Chương 3: Hệ thống cởϊ qυầи đánh rắm

Lý Cẩn Ngọc thừa nhận bị chọc cười, nịnh hót chủ tử không phải quy củ nô tài học qua sao? Đến tên thái giám này sao không hiểu chuyện?

Hắn cười nhạt rước lấy Trương Lộ Thuận theo thói quen liếc mắt, không biết vì sao hoàng đế hỉ nộ vô thường.

“Được rồi, cất về chỗ cũ đi.”

Tiếng cười hoàng đế Tống Dương cũng nghe được, y cho rằng hoàng đế đang cười với Trương Lộ Thuận, nhịn không được cảm khái: 【 tiểu hoàng đế sủng thái giám này quá ai da, kết quả thái giám tổng quản cấu kết Vương gia, hoàng đế đến chết cũng không biết bị người bên cạnh bán đứng. 】

Lý Cẩn Ngọc mới vừa thả lỏng lông mày lại nhăn lên, nếu liệt ra một danh sách những người trung thành, hàng đầu khẳng định có Trương Lộ Thuận và lão quốc sư.

Tiểu thái giám không phải yêu vật, thì là gì? Chẳng lẽ có thể đoán trước tương lai?

Theo như lời tiểu thái giám nói, lão quốc sư, Trương Lộ Thuận đều phản bội hắn. Bọn họ đều là người hắn coi trọng, lão quốc sư từng xem thiên văn nói hắn là thiên tử tương lai, mới khiến hắn vừa cất tiếng khóc chào đời phong làm Thái Tử. Lúc đăng cơ không có bất luận huynh đệ nào cản trở, tại sao Vương gia cấu kết thái giám, còn soán vị……

Bọn họ thật sự mang dị tâm sao? Bút lông trong tay Lý Cẩn Ngọc ngừng ở tấu chương thật lâu, bởi vì nghe tiếng lòng của một tiểu thái giám, bắt đầu cân nhắc khả năng những lời này.

【 đói quá…… đứng tới khi nào đây. 】

Âm thanh kỳ quái kia lại đến, nhiễu loạn suy nghĩ Lý Cẩn Ngọc.

Tống Dương đứng lâu không thể động đậy, hai chân tê mỏi như không còn là của mình, đang chuẩn bị ở trong lòng hung hăng mắng xã hội phong kiến dưới chế độ vương quyền không có nhân tính, không nghĩ tới hoàng đế phất phất tay: “Đều lui đi.”

**

Tống Dương trở lại phòng ngủ trưa, y nằm ngửa trên giường, khôi phục tư thái suy sút.

【 đời trước 18 centimet!!! Ai hiểu không, nam nhân tha thiết ước mơ con số!!! 】

Đời này công dã tràng, không có gì hết, một centimet cũng không dư lại.

Tống Dương ở trong lòng hò hét, không tiếng động chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Đinh —— đã kích hoạt hệ thống mãn nguyện, xin chào ký chủ, đừng khóc.”

Đôi mắt Tống Dương nháy mắt trừng lớn.

Tống Dương: Hệ thống gì? Ta phải về nhà!!!

“Xin lỗi ký chủ, nguyện vọng này tạm thời không được thỏa mãn.”

Tống Dương:…… còn dám tự nhận hệ thống mãn nguyện, kêu hệ thống cởϊ qυầи đánh rắm đi

“Ký chủ, tâm tình bực tức có thể hiểu được……”

Âm thanh hệ thống là giọng nữ sinh máy móc, Tống Dương nghĩ thầm, lý giải cái rắm, trước nay mày không có mười tám centimet.