Hành tẩu ở Giang Nam suốt bảy ngày, hoàng đế mới chuẩn bị xuôi bắc hồi kinh.
Không ngờ trên đường gặp được luận võ chiêu thân.
Tống Dương hân hoan nhảy nhót, đầy mặt chờ mong nhìn hoàng đế nhưng Lý Cẩn Ngọc không hứng thú, đang muốn vòng qua đi, lại nghe thấy tiếng lòng Tống Dương.
【 làm sao bây giờ, thật muốn đi xem, ta phải trộm chuồn một chút rồi đuổi theo sau. Tìm lý do gì đây……】
Bước chân Lý Cẩn Ngọc dừng một chút, luận võ chiêu thân có cái gì hay? Nhưng hắn không muốn tiểu thái giám tụt lại phía sau, Giang Nam không phải như kinh thành, nếu không tìm thấy tiểu thái giám sẽ phiền toái. Lý Cẩn Ngọc dừng bước chân, xua xua tay để mọi người tự do chơi trong một nén nhang.
Tống Dương hân hoan nhảy nhót chen qua hướng lôi đài, Lý Cẩn Ngọc so với y cao nửa cái đầu, rất dễ dàng là có thể lướt qua đám người nhìn không sót gì.
Trên lôi đài có một đôi cha con, nữ nhi đeo lụa che mặt, thảnh thơi ngồi trên lôi đài thi đấu, từ khí độ có thể nhìn ra có bản lĩnh. Dưới đài không ít nam nhân xoa tay nhảy lên đài tỷ thí.
Trong lúc thi đấu có khả năng thương vong, đối phương nhận thua mới tính kết thúc.
Bá tánh thích nhất xem náo nhiệt, ở dưới đài nhìn nam nhân trên lôi đài khoa tay múa chân, một bên thảo luận nam nhân nào có khả năng cưới mỹ nhân về nhà.
Tiếng lòng Tống Dương phá lệ phong phú.
【 đánh bên phải, ai da, đánh bên trái, trái trái, ai da thật cùi bắp, có chút thôi mà tránh không khỏi. 】
【 này không được, một quyền đã bị đánh ngã, người huynh đệ đi lên tấu hài sao? 】
Trong mắt Lý Cẩn Ngọc tiếng lòng tiểu thái giám không kém trên đài luận võ. Y xem đến nhập tâm, nếu có nam nhân y xem trọng bị đánh bại, y sẽ phát ra than thở đáng tiếc, nếu đánh thắng sẽ giơ ngón tay lên như khen ngợi.
【 tiểu hoàng đế sao không lên thử xem, ta thấy cô nương này khá phóng khoáng, không phải hoàng đế đều ở Giang Nam ngẫu nhiên gặp được mỹ nữ mang về cung sao, đều là giai thoại kinh điển. 】
【 nam nhân này cao cao gầy gầy giống tiểu hoàng đế, cởi ra quần áo sao lại có nhiều cơ bắp thế? 】
Đột nhiên nhắc tới hắn, tựa như rất muốn thấy hắn lên đài tỷ thí một phen.
Lý Cẩn Ngọc lắc đầu, không nói đến hoàng đế lên đài có làm mất mặt mũi hay không, hắn đối với loại này nữ nhân hiếu chiến không nhấc nổi hứng thú.
Luận võ đến trưa, trên lôi đài chỉ còn một nam nhân diện mạo tục tằng, dáng người cường tráng. Gã ở đài dẫm mạnh chân lên mặt đất, hai tay đong đưa qua lại, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng “Hô, hô, uống, ha”.
Bá tánh dưới đài hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, không ai lên đài. Mà người có thể đánh đã sớm bị đánh bại.
Hai cha con trên lôi đài liếc nhau, người cha tuổi đã già nắm dùi trống gõ vài cái thật mạnh, tuyên bố nói: “Vị hiệp sĩ này anh dũng kinh người, luận võ với nữ nhi nhà ta, thắng liền có thể thành con rể ra!”
Dứt lời, nữ tử trên đài tháo khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Đồng thời hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.
Hệ thống: “Ký chủ!! Nữ chủ xuất hiện!!!”