Chương 25: Cầm hạt đậu vàng của trẫm, làm người của trẫm

Một ngày, trên bàn Lý Cẩn Ngọc bày một mâm bánh, thoạt nhìn phi thường ngon, là ngự trù cố ý ra ngoài chọn mua, muốn hoàng đế nếm thử điểm tâm Giang Nam.

Lý Cẩn Ngọc sai Tống Dương pha trà, chuẩn bị phê xong tấu chương nhấm nháp một phen.

Tống Dương thấy điểm tâm quen mắt, cẩn thận nhìn qua, thật đúng là đã ăn qua.

【ai da, ai đưa điểm tâm đó, thứ này nằm trong danh sách 3 món có tiền ông đây cũng không ăn. 】

Tay Lý Cẩn Ngọc ngưng trệ, buông bút lông trong tay, cầm một khối bánh, nếm một miếng nhỏ, quả nhiên khó ăn.

“Trẫm không thích ăn, toàn bộ thưởng ngươi.”

Cắn một miếng điểm tâm rồi ném trên bàn, Lý Cẩn Ngọc dùng khăn tay lau ngón tay, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Hắn vẫn không nhịn được phân tâm lên người Tống Dương.

【 thưởng ta? Khó ăn còn muốn ta ăn!? Xã hội phong kiến tàn độc, dựa vào cái gì ta phải phục tùng mệnh lệnh hoàng đế! 】

Trong lòng Tống Dương hùng hổ, tay run rẩy cầm một khối điểm tâm, may mắn điểm tâm làm rất nhỏ, bằng hai ngón tay, nhịn một chút, một khối bánh rất nhanh sẽ ăn xong.

【 thật khó ăn!!! Điểm tâm còn thêm nước gừng!!! 】

Điểm tâm trong miệng nhai nửa ngày, y mới rưng rưng nuốt xuống.

【 cứu mạng, ta không ăn nổi, không ai vô cứu ta hết!!! 】

Tống Dương: Tiểu Mãn, mày biến mất số điểm tâm này đi.

Hệ thống: “Ký chủ, làm không được……”

Đang lúc Tống Dương vắt hết óc nghĩ đến làm cách nào không ăn khối bánh thứ hai, Lý Cẩn Ngọc bỗng nhiên mở miệng: “Sao không ăn? Ngươi không thích ăn?”

Tống Dương từng bị lão thái giám hung hăng dạy qua khóa học cung quy, biết rõ đồ Hoàng Thượng thưởng mặc kệ là xấu hay thúi, đều phải mang ơn đội nghĩa cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy ăn sạch, tốt nhất dập đầu thêm hai cái, bằng không sẽ ăn gậy.

Y do dự ba giây, mới ấp úng mở miệng: “Nô, nô tài cảm thấy, liền, liền…… giống như, còn……”

Tống Dương do dự vị giác bị quất hay là mông bị quất.

Lý Cẩn Ngọc cắt ngang: “Ngươi có thể nói không thể ăn.”

“Không thể ăn!” Tống Dương không hề do dự: “Hồi bệ hạ, thật sự không thể ăn!”

【 cực kỳ khó ăn! 】

Lý Cẩn Ngọc khó nghe tiếng trong lòng nhất trí nói ngoài miệng, không bởi vì lời này tức giận ngược lại còn đặc xá y không cần ăn sạch bàn điểm tâm nhưng có điều kiện.

“Vậy ngươi đi mua điểm tâm ngon cho trẫm.”

Hả? Không dự đoán được yêu cầu hoàng đế lại như này, Tống Dương không ngừng gật gật đầu: “Bệ hạ thích ăn gì?”

“Mua thứ ngươi thích ăn là được.”

Tống Dương vui vô cùng.

【 không chỉ có thể mua thứ ta thích ăn, còn có thể ra cửa chơi! 】

Lý Cẩn Ngọc không chú ý tới khóe miệng hơi cong lên, chỉ cảm thấy đùa tiểu thái giám rất vui.

Chờ Tống Dương mua xong điểm tâm trở về, Lý Cẩn Ngọc nhìn bàn điểm tâm, thoạt nhìn ăn khá ngon.

Cắn một miếng, điểm tâm mềm xốp chính giữa có đậu đỏ và nhân khoai, ngọt mà không gắt, rất ngon.

“Trà.” Lý Cẩn Ngọc ăn một khối điểm tâm, uống một chén trà, uống xong gật đầu: “Không tồi.”

Tống Dương cảm thấy thứ y yêu thích khẳng định hoàng đế cũng thích ăn, cũng thật vui vẻ.

“Tự mình đi lấy thưởng đi.”

Trong phòng Lý Cẩn Ngọc có một chén bạc, trong chén tràn đầy hạt đậu vàng, ai làm hắn vui vẻ sẽ thưởng mấy viên đậu. Tống Dương thường thấy Trương Lộ Thuận và Tiền Hữu lấy hạt đậu, thật sự hơi thèm, không nghĩ tới lần này đến phiên mình.

“Tạ bệ hạ.”

Tay Tống Dương xoa xoa vạt áo, đi tới chén bạc.

【 ta có thể dùng hai tay gom hết đậu vàng trong chén không? 】

Hệ thống: “Ký chủ, không thể.”

【 chẳng lẽ chỉ có thể cầm? Trước kia nhìn Trương Lộ Thuận chỉ lấy hai ba viên. 】

Hệ thống: “Ký chủ, ở trên quan trường, lãnh đạo nói tùy ý lấy, ý là…… đừng quá tùy ý.”

Tống Dương không nghe, một tay đảo trong chén bạc, còn cố ý che khuất ánh mắt Lý Cẩn Ngọc.

【 hắc hắc, kiếm một chút. 】

Lý Cẩn Ngọc thầm nghĩ, thật như dự kiến. Tống Dương giống Trương Lộ Thuận bày đủ trò.

“Cầm hạt đậu vàng của trẫm, về sau có cái gì ăn ngon phải nhớ mang cho trẫm một phần.”

“Vâng, bệ hạ.”

Tống Dương cầm hạt đậu vàng, vô thức phát hiện ∶【 không xong rồi, ngã vào bẫy rập tiền tài. 】