Diệp Lâm biến mất, khu cứu tế lập tức hỗn loạn.
Lúc này Lý Cẩn Ngọc mới biết mọi thứ hắn thấy đều là Diệp Lâm cố ý đắp nặn, trừ thôn ở đây, địa phương còn lại Diệp Lâm một mực mặc kệ, một ngày cấp một chén cháo trắng, cải bẹ cũng không cho.
Dân chúng mất đi nhà cửa, chỗ che mưa chắn gió cũng không có.
Lý Cẩn Ngọc khó thở, bàn tay vung lên, giấy và bút mực trên bàn, tính cả ly sứ uống nước đều bị quét qua, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ.
“Cả gan dám lừa gạt trẫm, dám cắt xén vật tư cứu tế!”
Triều đình phê cho Diệp Lâm không ít ngân lượng, đều bị gã nuốt sạch! Khó trách vội vã muốn độc chết hoàng đế, gã muốn ai đăng cơ? Chẳng lẽ hoàng đế tiếp theo có thể mắt nhắm mắt mở nhìn quan tham ô?
Diệp Lâm thà chết chứ không khai, chẳng sợ tru di chín tộc, chứng minh gã tôn sùng tân đế có khả năng đăng cơ cao. Rốt cuộc là ai……
Lý Cẩn Ngọc nghĩ ngợi, đôi mắt không tự giác lướt về phía Tống Dương, đáng tiếc hiện tại không có nghe được tiếng lòng. Tống Dương hẳn là biết Diệp Lâm theo ai nhưng hắn không có biện pháp trực tiếp hỏi Tống Dương.
Diệp gia gặp nạn, thị về từ kinh thành thúc ngựa đưa tin lục soát nơi ở Diệp Lâm phát hiện gần vạn lượng hoàng kim.
Ngay cả Trương Lộ Thuận ở ngoài cung mua nhà ẩn giấu hơn một ngàn lượng bạc trắng.
Hai người tham tiền so quốc khố còn nhiều hơn!
Lý Cẩn Ngọc lần nữa chi ngân sách, phái một quan viên đi xử lý, ưu tiên người có bệnh, tiếp theo là phụ nữ và trẻ em, tình huống mới chậm rãi chuyển biến tốt lên.
Ước chừng trì hoãn nửa tháng, Lý Cẩn Ngọc mới khởi hành hồi kinh.
Lần này hồi kinh, hắn để đội thị vệ đi trước một bước, tự thân dẫn theo một tiểu đội cải trang đi tuần, dọc theo Giang Nam xuôi bắc hồi kinh.
Tống Dương bị phân trong đội ngũ Lý Cẩn Ngọc. Y rất vui vẻ, trước kia y sinh sống ở phương bắc, không chỉ có thể theo hoàng đế ăn sung mặc sướиɠ, còn có thể ngắm phong cảnh.
Từ khi Trương Lộ Thuận cắt chức, bí mật chém đầu, địa vị Tống Dương càng đề cao. Phó tổng quản Tiền Hữu đề bạt lên thái giám tổng quản, vị trí tân phó tổng quản còn trống, trước mắt chỉ có Tống Dương thường xuyên bị Lý Cẩn Ngọc quát mắng, người khác vừa thấy đều cho rằng Tống Dương là phó tổng quản tiếp theo, lấy lòng y không ít.
【 nhìn đi, đều là trong dự liệu, sớm hay muộn ta có thể dựa vào chính mình mua một căn nhà ở kinh thành! 】
Hệ thống: “Phi!”
Lý Cẩn Ngọc nhướng mày, tiểu thái giám tự cho là đúng, y mới vừa vào cung không lâu, tư lịch không đủ, còn muốn làm phó tổng quản. Nhưng y khá thú vị còn có ích, dễ sai bảo.
Tống Dương còn chưa gặp qua đám a dua nịnh hót thật sự trong cung, một đám nho nhỏ bây giờ thôi đã đủ khiến y tít mắt.
“Tiểu Tống công công, có một túi trà ngon, dâng ngài nếm thử?”
“Tiểu Tống công công, nghe nói ngài thích ăn ngọt, gần đây có một nhà làm điểm tâm ăn đặc biệt ngon, ngài có thời gian không?”
“Tiểu Tống công công……”
Bây giờ đang Giang Nam, món ngon ở đây Tống Dương đều ăn một lần.
Y mỗi ngày đi làm đều hân hoan, hoàng đế nghe thấy tiếng lòng tâm tình cũng tốt hơn vài phần.