Lý Cẩn Ngọc đến rương hành lý tìm la bàn ngọc như ý, hắn quyết định kiểm tra Tống Dương thêm một lần.
Sau khi Tống Dương xong việc chạy trở về, nhìn giữa bàn đặt la bàn ngọc như ý, viên ngọc hình tròn chính giữa trong suốt.
Y nhìn chằm chằm hai giây, sau đó làm bộ không nhìn thấy, chân chó chạy tới cạnh Lý Cẩn Ngọc hội báo đã làm xong.
Lý Cẩn Ngọc: “Lấy đồ trên bàn cho trẫm.”
Tống Dương đành phải đi vòng lại, bế lên ngọc như ý.
Thứ này rất nhẹ, lần trước không cho y chạm vào, chỉ nhìn bằng hai mắt, cảm thấy nó rất đẹp. Lúc này ôm trong tay, cảm thấy thứ này rất thích hợp mùa hè, lạnh lạnh mát mát, giải nhiệt.
“Bệ hạ, muốn đặt trong tay ư?” Tống Dương hỏi.
“Không! Ngươi ôm.”
Lý Cẩn Ngọc tiếp tục phê tấu chương, rất có loại hương vị mặc kệ sống chết.
【 xong rồi, muốn ôm bao lâu? Bắt đầu thấy nặng. 】
Tống Dương ôm trong chốc lát, tay đều cứng, trong lòng hùng hổ nhịn không được hỏi hệ thống.
Tống Dương: Tiểu Mãn, cẩu hoàng đế muốn làm gì?
Hệ thống: “Có khả năng bị người bên cạnh phản bội, muốn thử lòng trung thành.”
Tống Dương: Lấy ta ra thí nghiệm?
Hệ thống: “Thứ này là tiên hoàng hậu đã chết lưu lại. Có thể đoán ra người khác có dị tâm mưu hại hoàng đế……”
Tống Dương: Cái đó ta biết.
Hệ thống: “Căn cứ bổn hệ thống phỏng đoán, thứ này hẳn là giả.”
Đối thoại với hệ thống, Lý Cẩn Ngọc đều nghe không được. Hắn chỉ nghe Tống Dương mắng trong chốc lát rồi ngừng, lẩm bẩm nói không khoẻ. Lặng lẽ liếc qua phát hiện tiểu thái giám trộm đổi tư thế mới, đại khái vẫn luôn ôm trong tay.
Lý Cẩn Ngọc ho khan một tiếng, ngăn Tống Dương trước mặt hắn làm càn.
Ôm mười lăm phút, cũng không thấy hạt châu biến sắc, tiểu thái giám không phải yêu vật.
Lý Cẩn Ngọc nhẹ nhàng thở ra, còn chuyện tiểu thái giám vì sao biết chuyện tương lai, biết rõ những chuyện đến hắn cũng không biết, có lẽ về sau sẽ biết đáp án.
Đang định sai Tống Dương buông mâm ngọc, Lý Cẩn Ngọc liếc mắt Tống Dương đang chật vật một cái, còn chưa mở miệng, thấy hạt châu chính giữa mâm ngọc sáng lên một chút, phát ra ánh sáng nhưng không phải màu đỏ, mà là…… màu cam.
Tống Dương cũng bị dọa sợ.
【 có ý gì, thứ này thật sự sẽ sáng lên!? Ta phi, màu sắc quỷ dị, có ý gì! 】
Hệ thống: “Ký chủ đừng có gấp, tuy rằng tiểu Mãn cũng không biết……”
Tống Dương: Đồ ngu.
Lý Cẩn Ngọc không biết tại sao hạt châu lại biến thành màu cam, hoàng ngạch nương chưa bao giờ nói sẽ phát ra ánh sáng như vậy. Tống Dương dại ra, như lâm vào trầm tư.
Tống Dương: 【 màu sắc hơi ngả vàng? Không phải, hạt châu có ý gì? Không phải là ám chỉ ông đây mệnh hoàng chứ? 】
Lý Cẩn Ngọc căn bản không biết “mệnh hoàng” là có ý gì. Mẫu hậu nói, màu đỏ là yêu vật, cần tiêu diệt. Màu cam, mặc kệ là cái gì, ít nhất, không phải yêu vật.