Hiện trường một mảnh hỗn loạn, nạn dân sợ tới mức tháo chạy khắp nơi, Tống Dương bị bọn họ xô đẩy, đong đưa lúc lắc, rất nhiều lần thiếu chút nữa té ngã.
Bá tánh thét chói tai, tiếng đao kiếm thị vệ, tiếng bàn ghế chén đũa va chạm khiến Tống Dương muốn ù tai. Diệp Lâm quỳ rạp dưới đất gào khóc, bắt lấy ống quần Tống Dương: “Tống công công, gọi thái y, thái y đâu!?”
Trong lúc nhất thời, Tống Dương cũng không thể không cảm thán một câu, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
【 nếu không phải nữ nhi ngươi uống chén cháo này, hiện tại người hộc máu chờ chết chính là tiểu hoàng đế. 】
Không biết là ai gọi thái y tới, thái y bắt mạch, phát hiện bệnh trạng giống Trương Lộ Thuận như đúc. Nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng đạm mạc, vẻ mặt Diệp thượng thư bi thống, trong khoảng thời gian ngắn thái y suy đoán không ra ai là người khởi xướng.
Nói lại môt lần nữa như bệnh tình Trương Lộ Thuận, Diệp Quý phi nhiều năm sống trong nhung lụa, độc dược khiến nàng hôn mê bất tỉnh, đợi thanh tỉnh so Trương Lộ Thuận đau thượng gấp mười lần.
Ngược lại là Diệp Lâm xụi lơ trên mặt đất, trong miệng nhắc mãi: “Sao có thể, lý nào như thế, không nên……”
Diệp Lâm lẩm bẩm, bỗng nhiên lại đứng lên, hung hăng nắm lấy cổ áo Tống Dương: “Có phải ngươi cố ý dụ ta rời đi!?”
Tống Dương không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa cả người bị xách lên, khí huyết không thông. Lý Cẩn Ngọc liếc mắt một cái, thị vệ tách hai người ra, sau khi Tống Dương được giải thoát, yết hầu chua xót nhịn không được ho khan vài tiếng.
“Diệp đại nhân đang nói lời mê sảng ư? Chẳng lẽ đã quên là ngài kêu ta đi lấy đũa?”
“Trên người công công khác có mang theo đũa!”
Biểu tình Diệp Lâm hung ác, ngữ khí hùng hổ doạ người, tựa hồ đang chứng thực Tống Dương và Lý Cẩn Ngọc một người múa một người hát tuồng, đã sớm thông đồng.
Tống Dương: 【 thần kinh, ta nói chuyện với tiểu hoàng đế không vượt qua 3 câu, làm như ta cấu kết với hắn làm chuyện xấu. 】
Lý Cẩn Ngọc nhướng mày, hôm nay xác thật là trùng hợp, Tống Dương trùng hợp kéo dài thời gian, đủ thời gian Quý phi uống xong chén cháo.
Hắn là kiểu có thù tất báo, người hại hắn, hắn càng muốn ăn miếng trả miếng đâm chỗ đau nhất của đối phương.
Quý phi chính là chỗ đau nhất của Diệp Lâm.
“Ái khanh, đây là làm sao? Có quan hệ gì với đũa?” Lý Cẩn Ngọc biết rõ còn cố hỏi, không phải không biết Diệp Lâm tính kịp thời ngăn cản, hại hắn không thành, còn vọng tưởng giữ mạng tộc nhân, muốn giữ lại chức quan.
Nữ nhi đã giữ không nổi. Lông tóc hoàng đế không tổn hao, trên mặt cũng không đau khổ, Diệp Lâm sớm đã suy sụp, ánh mắt nhìn hoàng đế toàn là hận ý.
“Lý Cẩn Ngọc, ngươi hại chết nữ nhi ta.” Diệp Lâm oán hận nói.