Chương 20: Diệp quý phi

Tống Dương theo bản năng nhìn về phía Lý Cẩn Ngọc, không hỏi ra miệng, dùng ánh mắt xin chỉ thị, chờ Lý Cẩn Ngọc gật đầu mới theo Diệp Lâm.

Diệp Lâm lấy muỗng là giả, lời nói khách sáo là thật, đầu tiên là hỏi Tống Dương tên gọi là gì, sau đó hỏi lại Trương Lộ Thuận bận chuyện gì, cuối cùng còn hỏi Diệp Quý phi một đường đo có chịu khổ không. Nếu không phải Tống Dương hiểu tận gốc rễ, sợ đã nghĩ Diệp Lâm chỉ là một người cha tốt quan tâm con gái thôi.

Hệ thống nhắc nhở y, Diệp Quý phi đang hướng tới nơi này, Tống Dương kéo Diệp Lâm.

Cầm lấy muỗng sứ hỏi: “Xin hỏi thượng thư nơi này có nước giếng trong không? Ngài cũng biết bệ hạ ra ngoài, mặc kệ là ăn hay uống, yêu cầu phá lệ cẩn thận.”

Ánh mắt Diệp Lâm lóe lên, có chút chột dạ. Vội nói: “Có, có, Diệp mỗ đưa Tống công công đi.”

Tống Dương rửa thật cẩn thận.

Hai người ở cạnh giếng trì hoãn một hồi lâu mới trở lại bên người Hoàng Thượng, không ngờ trước hai hai chén đã có một bộ đũa bạc.

Diệp Lâm chưa chú ý tới bộ chén đũa, ngược lại hoảng sợ vì nữ nhi đột nhiên xuất hiện. Hắn nhớ rõ mật thám an bài nói Diệp Quý phi ở trong sơn trang, sẽ không theo Hoàng Thượng đến. Cho nên mới……

Diệp Lâm nhìn cháo trên bàn, phát hiện chỉ còn một chén, nội tâm lộp bộp nhìn lên trên, phát hiện một chén cháo đang ở trong tay Diệp Quý phi.

Tức khắc cảm giác tay chân đều nhũn ra.

“Quý phi nương nương!” Diệp Lâm hô một tiếng, bởi vì quá mức khẩn trương, giọng điệu đặc biệt cao, khiến toàn bộ người ở đây giật nảy mình.

“A? Phụ thân, làm sao vậy?”

Diệp Quý phi ra cửa mặc một bộ xiêm y đặc biệt đẹp, lúc này nghiêng đầu nhìn cha, phỏng đoán từ góc độ hoàng đế nhìn qua, khẳng định cực kỳ đẹp. Nàng không hề chú ý tới mặt cha ngày càng trắng.

“Nương nương! Quy củ dạy ở nhà đã quên hết? Sao có thể ăn trước Hoàng Thượng!”

Diệp Lâm nhìn chằm chằm chén cháo trong tay Diệp Quý phi, ý tứ thật rõ ràng, chính là bảo nàng uống trước Hoàng Thượng.

Diệp Quý phi không chút để ý cười cười: “Phụ thân đừng cẩn thận qua? Bệ hạ sủng ta, mới uống qua nửa chén, còn chưa có uống xong.”

Đúng lúc Diệp Quý phi tới nghe quan viên giới thiệu đây là cháo dân chạy nạn, múc riêng một chén để hai vị quý nhân nếm thử, nàng hỏi Hoàng Thượng có thể uống không.

Hoàng Thượng không do dự, tiểu thái giám từ trong lòng ngực móc ra một bộ muỗng đũa bạc. Nàng thật cẩn thận múc một muỗng, phát hiện cháo có cải trắng ngọt thanh, còn có thịt bầm thơm lẫn vào cháo trắng, rất mỹ vị.

Vì thế, nàng uống một hơi nửa chén.

Nàng đắc ý đem chuyện Hoàng Thượng ân sủng chấp thuận nàng uống cháo trước nói cho phụ thân nghe, nói xong còn nhìn đám nô tài chung quanh. Nàng kinh ngạc phát hiện sắc mặt bọn họ khác nhau, sắc mặt phụ thân Diệp Lâm càng suy sụp không dám tin.

“Làm sao vậy?” Diệp Quý phi không khỏi hỏi: “Phụ thân? Ngài……”

Lời còn chưa nói xong, Diệp Quý phi phốc một tiếng, phun ra một búng máu.

Chất lỏng đỏ tươi phun ra, nàng kinh sợ thống khổ,không dám tin nhìn Diệp Lâm, còn có vài giọt máu văng vào mắt Diệp Lâm. Đồng tử vốn che kín tơ máu càng thêm đỏ tươi, nháy mắt Diệp Quý phi sắp ngã xuống đất, Diệp Lâm ôm lấy nàng.

“Không —— gọi thái y, thái y, người đâu, người đâu!”

Thị vệ thấy thế ngăn cách Lý Cẩn Ngọc và người khác, vây quanh hoàng đế, còn hô to: “Có thích khách, bảo hộ Hoàng Thượng!”