Chương 2: Ngọc Như Ý

Nghe được tiếng lòng của tiểu thái giám làm Lý Cẩn Ngọc cảm thấy trong cung có tà vật quấy phá.

Trương Lộ Thuận a một tiếng, chạy chậm về tẩm cung, từ dưới gối hoàng đế móc ra ngọc như ý, thật cẩn thận cầm về Ngự Thư Phòng.

“Bệ hạ, ngọc như ý.”

Toàn thân ngọc như ý hình tròn, nhỏ bằng bàn tay người, thân trong suốt xanh biếc, chính giữa khảm một hạt châu trắng tỏa sáng, vừa nhìn đã biết đây là vật hiếm lạ.

Lý Cẩn Ngọc lười biếng mở miệng: “Đi, chuyển thứ này qua từng người.”

Nếu tiểu thái giám là yêu vật, hắn sẽ không rút dây động rừng. Nếu như không phải, coi như tâm huyết dâng trào đùa giỡn.

La bàn ngọc như ý chuyển qua từng tiểu thái giám, người khác không dám ngẩng đầu xem, chỉ có tiểu thái giám cào mông trộm nhìn, còn chửi thầm: 【 Gọi là gì? La bàn ngọc như ý? Nghe quen tai……】

Tống Dương nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới đồ vật cuối tiểu thuyết đoạt mạng hoàng đế.

【 chính là thứ này, lão quốc sư đánh hoàng đế vì có chứng cứ yêu nghiệt bám vào người…… bị vật tín nhiệm nhất thương tổn, không biết tâm lý hoàng đế đáng thương trước khi chết là như thế nào. 】

Lớn…… lớn mật!

Lý Cẩn Ngọc nghe lời đại nghịch bất đạo cán bút trong tay thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy, đang tính toán kéo nghịch tặc xuống chém đầu, Tống Dương lại bắt đầu tự nói chuyện trong lòng.

【 hình như hạt châu sẽ chuyển thành màu đỏ? Á, tới chỗ ta xoay vòng mãi chưa ngừng, thứ đồ tốt này vận hành như nào thế, hiện tại không có khoa học kỹ thuật……】

Lời phía sau hồ ngôn loạn ngữ, Lý Cẩn Ngọc nghe không vào, hắn chỉ nghe được nửa câu trước. Trước nay ngọc như ý không xuất hiện trước mặt người khác, không ai biết hạt châu gặp yêu vật sẽ biến thành màu đỏ.

Lý Cẩn Ngọc suy tư, nuốt lệnh chém tiểu thái giám vào trong bụng. Lúc này, la bàn đã xoay một lần trước các tiểu thái giám, Trương Lộ Thuận trở lại bên cạnh Lý Cẩn Ngọc, hỏi: “Bệ hạ, đây là vật gì?”

【 nói cho tên thái giám thúi này không phải là đưa dao nhỏ cho người khác thọc mình sao! Ngàn vạn đừng nói, tiểu hoàng đế! 】

Lý Cẩn Ngọc trầm mặc.

Hắn nghĩ thầm, tiểu thái giám thật lớn mật, Trương Lộ Thuận ở bên người hầu hạ gần mười năm, sẽ không dám thọc dao hãm hại. Dù sao cũng có điều kiêng kị nên không nói ra: “Đây là mâm ngọc mẫu hậu tặng cho trẫm, chơi một phen, có đẹp không?”

Lý Cẩn Ngọc nhìn quanh một vòng, hỏi.

Trước nay chưa ăn qua đòn hiểm xã hội, không rành chốn quan trường - Tống Dương, giờ phút này nghẹn họng trân trối nghe đám thái giám chỉnh tề lớn tiếng nói: “Hồi bệ hạ, đẹp.”

Tống Dương: Khϊếp sợ.

【 thứ quỷ gì đâu không, các ngươi có ngẩng đầu xem? Trợn mắt nói dối? 】