Tống Dương nghe đến vàng đầu tiên là khinh thường, ngay sau đó nghĩ đến chính mình chưa xuất cung chơi qua, có vàng có thể ăn chút món ngon đến vài chỗ chơi. Hiện tại sắc mặt Trương Lộ Thuận trắng bệch, sợ ăn không được sẽ lạnh liền gật đầu đồng ý.
Thu tiền còn có thể hoàn thành lệnh tiểu hoàng đế giao phó, đẹp cả đôi đường.
Nhưng y không chịu đút.
Tống Dương ra cửa tìm ống trúc, chọc thủng chính giữa làm thành ống hút, để Trương Lộ Thuận hút cháo.
Dạ dày có cháo nóng, sắc mặt tốt lên không ít, liên tục nói lời cảm tạ, còn coi ống hút thành trân bảo, trộm giấu dưới gối đầu.
Bỗng nhiên biến thành phú ông, lần đầu tiên đi làm sắc mặt hồng nhuận, mặt mày hớn hở ở bên cạnh hoàng đế làm việc.
【 một vạn lượng vàng, biết làm sao đây? Không biết mua một căn nhà ở kinh thành bao nhiêu tiền? Mua thêm vài hạ nhân hầu hạ, tìm cách xuất cung không làm thái giám nữa, trực tiếp nằm trong nhà chờ chết! 】
Tay Lý Cẩn Ngọc ngưng trệ, một vạn lượng vàng? Tiểu thái giám nào có nhiều vàng như vậy? Chẳng lẽ Diệp Lâm cũng hối lộ y?
【 Trương Lộ Thuận khá biết điều, uống một chén cháo đưa một vạn lượng vàng, đây là “Một chén cháo báo ân” sao? 】
Hệ thống tận tình khuyên bảo Tống Dương đừng làm hành vi sa đọa mua nhà về hưu.
Lông mày Lý Cẩn Ngọc khẽ nhíu, lấy một tấu chương trống, ở mặt trên viết xuống mấy văn tự, sau đó đưa Tôn Bình An: “Đi, sai người truyền cho quan viên ở kinh thành, nhận lệnh lập tức chấp hành.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Tống Dương ảo tưởng đến xuất thần không biết Lý Cẩn Ngọc viết cái gì, tưởng tượng đến ngày lành trở lại kinh thành sau này.
Lý Cẩn Ngọc nghe tiếng lòng y lãi nhãi mãi, nhịn không được cắt ngang: “Ngươi không hỏi trẫm viết cái gì sao?”
【 nói cái lời điên khùng gì vậy trời, ta có thể hỏi? 】
“Nô tài không biết.”
Tống Dương cười ha hả đáp lời, Lý Cẩn Ngọc lần đầu tiên thấy y cười vui vẻ như vậy.
“Trong nhà Trương Lộ Thuận còn bạc nhận hối lộ, trẫm sai người tịch thu.”
【 …… A? Nhà ai? Trương Lộ Thuận? Không phải, vàng bạc là của ta! Cẩu hoàng đế nói thu là thu sao? 】
“Bệ, hạ, việc này có phải hay không……” Tống Dương còn muốn vì Trương Lộ Thuận nói vài câu bị Lý Cẩn Ngọc đánh gãy.
“Ngươi dám vì lão cầu tình? Ngươi có phải đồng lõa?”
“Nô, nô tài không dám……”
【 ( thô tục ) 】
Tống Dương khóc không ra nước mắt, một vạn lượng còn chưa tới tay đã bay, giống như trúng vé số lại phát hiện đã qua ngày lãnh thưởng!