Chương 16: Từ từ ăn

“Ăn ngon không?” Lý Cẩn Ngọc không có động, nhàn nhạt hỏi.

“Hồi bệ hạ, ăn rất ngon.” Bởi vì tâm tình thấp thỏm sợ hãi, vị đồ ăn trong miệng như nhai sáp.

“Tốt.” Lý Cẩn Ngọc từ đầu đến cuối không có nhận đũa, ngược lại vẫy vẫy tay: “Trẫm không muốn ăn, toàn bộ thưởng ngươi.”

Trương Lộ Thuận phịch một tiếng quỳ xuống đất, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Lý Cẩn Ngọc, không dám xin tha nửa câu, chỉ có thể căng da đầu tạ bệ hạ ban thưởng.

Lý Cẩn Ngọc đứng dậy: “Ngươi ngồi đây, từ từ ăn.”

“Ngươi ——” Lý Cẩn Ngọc chỉ Tống Dương.

Tống Dương đứng bên xem diễn đến vui vẻ: 【 a? 】

Nội tâm kinh ngạc nhưng trên mặt thái giám tu dưỡng cơ bản vẫn có, Tống Dương mặt không đổi sắc, đầu khẽ cúi, cung kính đáp: “Thỉnh bệ hạ phân phó.”

Lý Cẩn Ngọc nhàn nhạt nói: “Ngươi ở lại nhìn Trương Lộ Thuận ăn xong.”

“Vâng, bệ hạ.”

【 quá đã, tiểu hoàng đế không phải đã sớm biết đồ ăn có độc chứ? Còn ép người ta ăn cũng quá xấu rồi. Thôi vậy, đây là hậu quả mua dây tự buộc mình, ta rất thích xem. 】

Tống Dương dùng ánh mắt vui vẻ đưa tiễn Lý Cẩn Ngọc đi ra ngoài, sau đó yên lặng nhìn mặt Trương Lộ Thuận không chút máu, đỡ ghế dựa đứng lên, đặt mông ngồi liệt trên ghế.

Trương Lộ Thuận gắp đồ ăn nhét vào trong miệng, cả người run như cầy sấy. Mới vừa nuốt hai ngụm, đột nhiên đỡ bụng, đầu nện trên bàn, suýt nữa đổ hết đồ ăn.

Tống Dương trợn mắt há hốc mồm, không biết là diễn kịch hay thật sự.

Thẳng đến khi phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy nhìn Tống Dương xin giúp đỡ: “Cứu cứu ta…… gọi thái y……”

Thanh âm Trương Lộ Thuận yếu ớt, dường như bụng nhỏ có một bàn tay khuấy đảo, đau đến mức thở dốc, Diệp Lâm sẽ không hạ độc chứ!? Diệp Lâm sao dám……

Trong lúc nhất thời, Trương Lộ Thuận cảm thấy bây giờ không gọi thái y thì trước mắt chỉ còn con đường chết. Vốn cho rằng chuyện gì đều không hỏi, có thể nhẹ nhàng thoát tội. Không nghĩ tới người trúng độc là lão, Hoàng Thượng giống như đã sớm biết……

Tống Dương đứng tại chỗ, nói chuyện phiếm cùng hệ thống.

Tống Dương: Tiểu Mãn, có nên gọi thái y không?

Hệ thống: Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên gọi. Nhưng nhiệm vụ chúng ta là bảo hộ hoàng đế, nên để ông ta chết!

Tống Dương:…… Ồ.

Tống Dương không đành lòng nhìn Trương Lộ Thuận ngã trên mặt đất, vội gọi kêu thái y.

Lý Cẩn Ngọc đang ở cách vách phê duyệt tấu chương nghe y kêu to, thầm nghĩ tiểu thái giám còn rất lương thiện.

Trương Lộ Thuận chưa bị trách tội, vẫn là ngự tiền đại thái giám, cho nên thái y tới đặc biệt nhanh.

Thái y bắt mạch một cái đã biết như nào, sau đó đi bẩm báo Lý Cẩn Ngọc.