Chương 15: Đồ ăn có độc

Tống Dương nghe tiếng phổ thông đau cả đầu, một bên nghĩ nếu ở hiện đại sẽ làm gì trước, trước cứu người, an trí nạn dân, sau đó bảo đảm ấm no, cũng may hiện tại là mùa hè, ở lều trại cũng không đông lạnh.

Nhưng xem phong tấu chương này, huyện lệnh tính toán mặc kệ thanh niên tráng lực, chỉ bảo đảm phụ nữ và trẻ em an toàn.

Y âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:

【 lúc sau có đại dịch, sau đại dịch còn nạn đói, sau nạn đói có loạn lạc. Theo tuyến lộ, tiểu hoàng đế bị nạn dân khởi binh tạo phản. Không nên dựa giới tính an bài, nên dựa vào thương tích tới cứu trị sẽ càng tốt. 】

Tiếng lòng lần này rước lấy Lý Cẩn Ngọc ghé mắt, không nghĩ tới thái giám nho nhỏ lại có nhiều kiến thức, cùng chung suy nghĩ với hắn. Xem ra không thể khinh thường tiểu thái giám.

Đáng tiếc Tống Dương không phát hiện ánh mắt thưởng thức của Lý Cẩn Ngọc, đã sớm không biết trôi hồn đi nơi nào.

Lý Cẩn Ngọc không phải không biết Diệp Lâm vội vã chạy đường xa trở về nhưng đồ ăn hạ độc là ngoài ý muốn.

Toàn bộ cơm đặt trên bàn, Trương Lộ Thuận nâng tay cầm đũa, chờ Lý Cẩn Ngọc ra lệnh.

Lý Cẩn Ngọc không nhúc nhích, vốn chuẩn bị ăn cơm trưa, bây giờ ánh mắt càng lúc càng tối.

Nguyên nhân là Tống Dương đứng một bên.

Hệ thống: “Cảnh báo, cảnh báo, đồ ăn có độc.”

【 a? Ta phi! Đồ ăn có độc!? Làm sao bây giờ, tiểu hoàng đế sắp trúng độc chết! Bảo bối của ta……】

Tại thời khắc nguy cấp, Lý Cẩn Ngọc không biết vì sao Tống Dương lại nghĩ đến bảo vật, ước chừng là đồ gì đáng giá? Đồ không có lương tâm, bảo bối quan trọng hơn mạng hoàng đế?

Lý Cẩn Ngọc chửi thầm, trên tay không có động tác, trong lòng suy đoán Trương Lộ Thuận thu được chỗ tốt gì, lá gan lớn đến mức hạ độc.

Lý Cẩn Ngọc chần chờ càng lâu, Trương Lộ Thuận càng sợ hãi, tay cũng run theo. Đại thái giám nhanh chóng buông đũa, hai tay đặt trước bụng, không để hoàng đế nhìn ra manh mối.

Trương Lộ Thuận không biết đồ ăn có cái gì, đêm trước Diệp Lâm đến một chuyến, tặng một rương vàng. Lúc ấy mắt Trương Lộ Thuận lóe sáng, nhất thời ngu muội.

Diệp Lâm muốn nhét thân thích vào Ngự Thiện Phòng. Trương Lộ Thuận cảm thấy thân phận Diệp Lâm cao, cử chỉ có chừng mực, cho rằng giống như trước đây nhận hối lộ an bài cung nhân mà thôi, không nghĩ nhiều.

Mới đây, Trương Lộ Thuận truyền thiện thấy thân thích nhà Diệp Lâm trong đội ngũ đưa thiện, còn trộm nhét một tờ ngân phiếu cho lão.

Tuy trong lòng bất an nhưng nhận hối lộ một lần là không kiềm được lần hai.

Chuyện này có khả năng không bình thường. Bởi vì hoàng đế chậm chạp không có động đũa, cứ như hoàng đế hoài nghi cái gì.

“Bệ... bệ hạ... cần nô tài thử đồ ăn không?” Trương Lộ Thuận nói năng không nhanh nhẹn, ở ngự tiền chính là tội lớn nhưng Lý Cẩn Ngọc không so đo, gật gật đầu, để lão thái giám thử đồ ăn.

Trương Lộ Thuận mỗi đĩa gắp một chút, ăn một vòng, buông đũa nếm đồ ăn xuống, đem cặp đũa mới tinh điêu khác kim long dâng cho hoàng đế.