Lý Cẩn Ngọc trong xe ngựa ho khan một tiếng, vén rèm lên, bốn mắt nhìn nhau với Tống Dương.
“Ngươi nhàn hạ lắm sao?” Lý Cẩn Ngọc hỏi.
“A, không có, hồi bệ hạ, nô tài đang làm việc.” Hai tay Tống Dương trống trơn, xác thật là bộ dáng rảnh rỗi. Tống Dương nhanh chóng đoạt lấy dây cương trong tay mã phu: “Nô tài đánh xe.”
Lý Cẩn Ngọc ừ một tiếng, không thèm để ý động tác của y: “Đi lấy nước cho trẫm.”
Trong miệng Tống Dương nói tuân mệnh, trong lòng lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Nước ở phía sau xe ngựa, y chạy xuống xe còn cách một khoảng, nếu xe ngựa bắt đầu chạy, lát phải chạy một đoạn mới có thể đuổi kịp ngự giá.
Một bên cầu nguyện ngự giá đừng đi, một bên chạy như điên tới xe chứa nước.
【 đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, chờ gia trở về! 】
Lý Cẩn Ngọc cười nhìn thoáng qua Trương Lộ Thuận, phân phó: “Đến trấn đi.”
Trương Lộ Thuận không hiểu nhưng vẫn phân phó đi xuống.
Ngựa bắt đầu đi, Tống Dương mới vừa lấy nước hùng hổ chạy trở về, thật vất vả mới đuổi kịp ngự giá hoàng đế, Trương Lộ Thuận nhấc lên màn xe nhận nước rồi không để ý tới y, may có mã phu thiện tâm, kéo y lên.
Lý Cẩn Ngọc ở trong xe uống trà, nghe tiếng lòng Tống Dương mắng hắn cẩu hoàng đế, tâm tình rất tốt.
Trương Lộ Thuận vốn muốn tìm thời cơ giáo huấn Tống Dương, lúc này không nhìn thấu tâm tư hoàng đế. Cho rằng hoàng đế trọng dụng Tống Dương muốn thay thế Trương Lộ Luận nhưng đã nhiều ngày hoàng đế trừ thưởng điểm tâm, không có gì đặc biệt.
Có đôi khi hoàng đế cố ý trêu cợt Tống Dương, như vừa mới đây. Cũng không phải trừng phạt…… tại sao nói là trêu cợt, Trương Lộ Thuận nhìn gương mặt Lý Cẩn Ngọc tươi cười, thầm nghĩ hoàng đế còn rất thích thú.
Nếu không phải vấn đề đoạn tụ, Trương Lộ Thuận hoài nghi hoàng đế coi trọng Tống Dương.
Ngụy Tắc Cương làm việc thất nhanh, chưa tới nửa ngày đã liên lạc tri huyện tìm sơn trang.
Diệp Quý phi vừa xuống xe ngựa đã dán lại gần, mềm như bông bám tay Lý Cẩn Ngọc: “Bệ hạ, thần thϊếp mỏi mệt……”
Lý Cẩn Ngọc rút tay, ghét bỏ trong mắt không chút che giấu: “Mệt thì đi ngủ.”
Diệp Quý phi ủy khuất thu hồi tay, phát hiện có cung nữ đang nhìn nàng. Bị diệp Quý phi lườm một cái vội vàng dùng khăn che khuất khóe môi, như che giấu tiếng cười nhạo nàng.
Diệp Quý phi tức giận sai người đánh gậy tiểu cung nữ. Tống Dương bất chấp xem diễn, tiểu hoàng đế sai y cầm đồ, một rương lớn tiếp một rương, mỗi rương đều rất nặng.
Quan viên đều vội đi cứu tế, Ngụy Tắc Cương đi điều tra trong trấn có kẻ rắp tâm gây rối hay không, thái giám cung nữ đều vội vàng khiêng rương trên xe, chỉ có Lý Cẩn Ngọc tản bộ ngắm cảnh sắc trong viện. Hình như rất đúng ý hắn, đi một chút dừng lại ngâm nga thưởng thức.
Tống Dương căm giận bất bình nhìn hoàng đế trở lại phòng nghỉ ngơi.
Lý Cẩn Ngọc bên này nhìn phong thư, cứu tế cần bao nhiêu khoản tiền, đã phân phát bao nhiêu, quan viên địa phương liên hợp Diệp Lâm cùng nhau dâng tấu chương. Bỗng nhiên nghe được âm thanh ngoài phòng.
【 phiền chết ông đây, mệt mỏi một ngày thật vất vả mới ngủ một giờ đã bị sai lấy đồ ăn, còn có vương pháp hay không? 】