Chương 1: Xuyên thành thái giám

“Tại sao?”

Tống Dương kêu rên lần thứ 100 với không khí: “Tại sao xuyên qua! Thi cuối kỳ chỉ ước vài câu: "Nếu không cần thi cử biến thành thái giám cũng nguyện ý."

“Đó là lời thề niên thiếu vô tri thôi!”

Tống Dương nằm trên giường, tay run rẩy sờ bảo bối đã từng quý giá nhất, bây giờ nơi đó trống rỗng.

Khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, sớm biết FLAG hữu dụng đã ước bản thân biến thành tỉ phú.

“Tống Dương! Còn ngốc trong phòng hả! Đến phiên làm việc, còn không mau đi? Chờ rơi đầu sao?” Tô Đức chung phòng chạy vào hô to.

Hai người thay phiên trực ban bên người hoàng đế, Tô Đức tan làm là đến phiên Tống Dương đi làm.

Tống Dương còn chưa từ bỏ ý định, trong lòng điên cuồng bổ FLAG:

[Trời xanh ơi ta nguyện ý trở về đọc nốt nửa quyển sách còn lại!! Phần sau mới là trọng điểm đó!]

Dù cho có một vạn lần không muốn nhưng Tống Dương vẫn rên một tiếng, sợ đến trễ ăn gậy, chạy vội đến Ngự Thư Phòng.

Thời điểm Tống Dương xuyên qua đã biết đây là thế giới trong sách.

Trong tiểu thuyết gốc hoàng đế cực kỳ thảm, Thái Hậu muốn soán vị, Hoàng Hậu muốn soán vị, đại thần muốn tạo phản. Hoàng đế ra cửa có người ám sát, ăn một bữa cơm có người hạ độc, ngủ một giấc có người bò cửa sổ.

Nam chủ trong sách là huynh đệ hoàng đế, liên thủ nữ chủ sơn tặc thành công soán vị lên ngôi.

Tuyến thời gian hiện tại là tiên hoàng vừa mới băng hà, hoàng đế mới đăng cơ mấy ngày.

[Không phải chứ, tại sao không cho ta xuyên thành hoàng đế!]

Lý Cẩn Ngọc đang phê duyệt tấu chương nghe có người rít gào: “Hoàng đế a!”

Hắn run tay, chấm một dấu mực lớn lên tấu chương đã duyệt.

[Có người tốt nào xuyên thư thành thái giám đâu chớ!]

Là ai? Dám ngang nhiên làm càn?

Lý Cẩn Ngọc cau mày ngẩng đầu, phát hiện trong điện lặng ngắt như tờ, trong phòng chỉ có mấy thái giám rũ đầu không lên tiếng, chỉ có một kẻ ngứa mông, ở đằng kia lén lút cào mông.

[Ngự Thư Phòng có muỗi, tê, chích ta một cái, làm sao bây giờ, thật ngứa, cào không đến! Hoàng đế thường nhìn ta? Ta cào mông bị hắn phát hiện?]

Rõ ràng không há mồm, giọng nói lớn lại xuyên đến bên tai. Lý Cẩn Ngọc nhăn mày, không phải là yêu quái gì đó chứ?

“Trương Lộ Thuận!”

Lý Cẩn Ngọc kêu thái giám thân cận: “Lấy la bàn ngọc như ý tới!”

Mẹ đẻ Lý Cẩn Ngọc là tiên hoàng hậu, từng tặng một thần vật trừ tà cho Lý Cẩn Ngọc.

“Nếu gặp chuyện quỷ dị nhất định phải lấy ra dò la bàn.”

Lý Cẩn Ngọc nhớ lời mẫu hậu dặn dò. Cũng nói cho hắn biết kiếp này gặp quý nhân, la bàn ngọc như ý có thể tìm ra người đó, chỉ là không biết người này có gây rối hay là hóa dữ thành lành.