Chương 13

Cậu bé nghi hoặc nghiêng đầu cọ cọ vào cổ áo lông, cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp. Hắn chớp chớp mắt, hỏi: "Đây là cái gì vậy? Thoải mái quá."

"Phu nhân!" Liên Tâm lo lắng kêu khẽ một tiếng, "Cẩn thận sức khỏe của người."

"Ta không sao, đi một đoạn đường vừa hay hơi nóng."

Ánh mắt cậu bé quét qua miếng vải gai lộ ra trên trán Yến Chi, nơi đó hẳn là che đậy vết thương gì đó, hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện tháo khăn quàng cổ xuống đưa trả lại: "Tỷ tỷ, ta không lạnh đâu."

Yến Chi xoa xoa đầu hắn, nói: "Tỷ tỷ thích ngươi, tặng cho ngươi đấy."

Thiếu niên ngơ ngác nhìn Yến Chi, mặt bỗng đỏ bừng, hắn quay người, chạy vào trong sân không ngoái đầu lại, chạy được hai bước cảm thấy mình như vậy không hay, lại dừng chân đợi Yến Chi, nhưng không dám nhìn nàng: "Đây, đây là nơi ta ở." Hắn lắp bắp giới thiệu.

Yến Chi theo sau hắn bước vào tiểu viện, nơi này không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, góc viện trồng một cây mai, những bông hoa mới nở căng tràn trên cành; nàng nhìn sang chỗ khác, gần bức tường ngoài trồng vài hàng mầm xanh, có lẽ vì mới vào xuân, màu xanh mượt mà nương theo chút hơi ấm không đáng kể này đã vươn mình xuyên qua lớp đất đóng băng, trải ra một khoảng nhỏ đầy sức sống.

"Đây là mầm non... ta trồng." Thiếu niên đứng bên cạnh, nói đầy trân trọng, "Bảy ngày nữa, chúng sẽ lớn lên."

"Giỏi quá." Yến Chi khen một câu, ánh mắt chuyển hướng, rơi vào một gò đất nhỏ ở góc viện, trước gò đất cắm một tấm ván gỗ, trên đó viết mấy chữ bằng than đen "Trần A Bà Đình Uyên lập".

Đình Uyên, Yến Chi biết đây là tên của hắn, do mẹ hắn đặt cho. Hai chữ trên tấm ván gỗ nét chữ ngay ngắn đoan chính, rõ ràng là kết quả của việc luyện tập rất lâu.

"Trong mộ chôn là nhũ mẫu của ta," Mục Đình Uyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất biết quan sát sắc mặt, không đợi Yến Chi hỏi đã chủ động giải thích, "Nhũ mẫu mất khi ta năm tuổi, bà ấy nói muốn được chôn cất bên cạnh ta, nhìn ta lớn lên."

Yến Chi gật đầu, hỏi: "Đình Uyên bao nhiêu tuổi rồi?"

Mục Đình Uyên đáp: "Năm nay ta mười tuổi."

Nàng nhìn Mục Đình Uyên, không biết từ lúc nào thiếu niên đã lén lau sạch mặt, nghiêng đầu không dám nhìn nàng, đường nét căng thẳng trở nên mềm mại đẹp đẽ, như chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy, lộ ra vẻ ngây thơ và chút bối rối của thiếu niên.

Nhưng Yến Chi biết, thiếu niên non nớt này trong tương lai sẽ trở thành một con dao sắc bén, một cây cung không cần kéo căng cũng khiến mọi người khϊếp sợ.

Yến Chi đưa bàn tay trắng nõn lau sạch mảng bụi cuối cùng trên má Mục Đình Uyên, dịu dàng nói: "Đình Uyên, ngươi nên gọi ta là tẩu tẩu."

Ngay khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy hắn, Yến Chi đã quyết định.

Nàng muốn hắn trở thành chỗ dựa lớn nhất của mình, để con dao này phô bày sự sắc bén với thiên hạ, để hắn ngồi trên ngai vàng, ôm trọn sơn hà đại địa và bầu trời bao la, để vạn dân trong nước cúi đầu bái phục.

Đến lúc đó, nàng sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất, sẽ chẳng còn phải sợ hãi điều gì nữa.

"Vậy, Đình Uyên," Yến Chi cười càng thêm dịu dàng, nhìn vào mắt Mục Đình Uyên, hỏi, "Ngươi có muốn đi cùng tẩu tẩu không? Đến bên cạnh người thân duy nhất của ngươi."

Mục Đình Uyên ngơ ngẩn nhìn Yến Chi, từ đôi mắt đó hắn dường như nhìn thấy thế giới bên ngoài tiểu viện này, thế giới đó rực rỡ huy hoàng, nhưng cũng ẩn chứa gió tuyết lạnh lẽo, lúc này, trong đầu hắn vang lên lời nhũ mẫu nói với hắn trước khi qua đời.

"Đời này, có lẽ ngươi sẽ chịu nhiều khổ cực mà người thường không phải chịu, gặp nhiều đau đớn mà người thường không phải gặp, nhưng tất cả đều là vì ngươi sinh ra để gánh vác thiên mệnh, ngươi là đứa trẻ khác biệt, đừng bao giờ cúi đầu trước khó khăn. Thiếu gia, rồi sẽ có ngày, một người phụ nữ đoan trang phú quý sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi chật hẹp này, nàng sẽ cho ngươi thấy bầu trời rộng lớn, đó là người thân duy nhất của ngươi. Đến lúc đó, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, đón nhận thiên mệnh của mình."

Có phải là nàng không?