Trầm Ngọc tiên quân rất chú trọng hình tượng, đi đến đâu cũng che chắn kín mít, mặc đến bảy, tám lớp.
Thấy hắn ngất lịm dựa vào tảng băng, Chiêu Chiêu thử kéo cổ áo hắn, nàng cảm thấy nếu tên cẩu nam chủ này không bị nàng chọc tức chết, chắc chắn sẽ tỉnh lại, nhưng không, hắn không có phản ứng.
Chẳng lẽ chết thật rồi? Vậy nàng phải sống sao đây?
Tuy rằng linh phủ sắp tan vỡ, nhưng vẫn còn tồn tại, chứng tỏ Kinh Trầm Ngọc vẫn còn sống.
Vậy tại sao hắn không phản ứng?
Đây là thủ đoạn gì?
Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút lại kéo cổ áo hắn rộng hơn, hắn vẫn không phản ứng.
Cắn môi, Chiêu Chiêu dứt khoát cởi từng lớp áo bào của hắn ra, dù không trực tiếp xé rách thô bạo giống như lúc trước, hắn cũng nên có chút phản ứng chứ.
Vẫn không có.
Chiêu Chiêu không nhịn được đưa ngón tay thon dài đặt dưới sống mũi cao thẳng của hắn, thử hơi thở.
Không phải thật sự tắt thở rồi chứ.
Chiêu Chiêu đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vết thương giữa mày hắn, giọt máu trên mũi, l*иg ngực gầy nhưng săn chắc không hề phập phồng, còn có cơ ngực kia…
Thật trắng, thật to.
Chiêu Chiêu ngồi xổm xuống, sờ soạng với vẻ mặt thương xót: “Vậy phải làm sao bây giờ, rõ ràng là ngươi ra tay trước, nếu ngươi có mệnh hệ gì thì cũng đừng trách ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm tác giả mà báo thù đi.”
Ngoài linh phủ, Kinh Trầm Ngọc cảm nhận được hành động của Chiêu Chiêu, nghe nàng lảm nhảm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“Ra ngoài.”
Hắn vung tay phóng ra một đạo kiếm khí, đẩy Hoa Khuynh ra khỏi Thái Tố cung.
Hoa Khuynh miễn cưỡng đứng vững bên ngoài Thái Tố cung, quay đầu lại nhìn cánh cửa cung đóng sầm lại, tóc tai rối bời, u oán nói: “Quân thượng, Giang Thiện Âm…”
Bên trong cung điện truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cho nàng ta vào.”
Được.
Chỉ cần có câu trả lời là được rồi.
Hoa Khuynh giữ vững uy nghiêm của Tông chủ, đạp mây bay đi.
Cùng lúc đó, trong linh phủ của Kinh Trầm Ngọc, tay Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy đau đớn, bên tai truyền đến một tiếng quát lạnh lùng cao ngạo: “Buông tay.”
Chiêu Chiêu giật mình buông tay, cẩn thận quan sát “cơ thể” của Kinh Trầm Ngọc, mắt và môi đều nhắm nghiền, không thở sao?
Giọng nói từ đâu đến vậy?
Trên tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ l*иg ngực của ai đó, Chiêu Chiêu nắm chặt tay suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ngươi ra ngoài rồi?” Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn lên không trung, “Ngươi chạy trốn?”
Chạy trốn? Sao hắn có thể chạy trốn?
Kinh Trầm Ngọc tu đạo đến nay chưa bao giờ có khái niệm “chạy trốn”, chỉ là Hoa Khuynh cưỡng ép kéo hắn ra ngoài.
“Nếu ngươi đã ra ngoài, vậy đây là cái gì?” Chiêu Chiêu tò mò nhìn cơ thể trong linh phủ của Kinh Trầm Ngọc, nàng rất thông minh, nhanh chóng suy nghĩ, “Là vì thuật trói tiên, thần thức của ngươi không hoàn toàn thoát ra ngoài cho nên mới để lại một cơ thể vô thức sao?”
Kinh Trầm Ngọc không để ý đến nàng, nhưng Chiêu Chiêu biết mình đoán gần đúng rồi, cũng phải cảm ơn việc nàng vừa đọc xong cuốn sách đã xuyên không, ký ức về những thiết lập trong sách vẫn còn mới mẻ.
Nàng nhìn đạo bào rơi rụng khắp nơi, ngồi xổm xuống nhặt từng cái một, vừa nhặt vừa nhớ lại xem đám tâm ma trong sách có thể làm gì, nhặt được cái cuối cùng thì mắt sáng lên.
Nàng và hắn coi như là một thể, hắn ra ngoài, nàng hẳn cũng có thể nhìn thấy bên ngoài qua đôi mắt của hắn mới đúng.
Nghĩ là làm, Kinh Trầm Ngọc xấu hổ vì tình trạng áo rách quần manh của mình trong linh phủ nên không lập tức quay về trừ tâm ma, vừa lúc cho Chiêu Chiêu thời gian, khiến tâm ma này càng ngày càng đắc ý.
Nàng ôm đạo bào của hắn lăn qua lăn lại một hồi, rất nhanh, hai mắt Kinh Trầm Ngọc nheo lại, cảm thấy khác thường.
“Không phải nói Cửu Hoa Kiếm Tông là thánh địa của kiếm tu, là tiên tông đệ nhất Tu chân giới, rất giàu có sao? Sao lại rách nát thế này.”
Đôi mắt phượng hắc bạch phân minh lạnh lùng nhìn Thái Tố cung hỗn độn trước mặt —— Rách nát? Ăn nói xằng bậy, nếu không phải tại nàng, sao hắn có thể biếи ŧɦái Tố cung thành ra thế này.
Muốn hắn giải thích ư, tuyệt đối không thể nào.
Chiêu Chiêu đã thành công nhìn thấy bên ngoài qua đôi mắt của Kinh Trầm Ngọc, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như đang ở trong bóng tối nhưng trước mắt lại là ánh sáng, ngay cả thính giác cũng bao trùm cả bên ngoài linh phủ, giọng nói trong trẻo của một nữ tử vang lên rất rõ ràng từ bên ngoài Thái Tố cung.
“Giang Thiện Âm - Giang gia Tây Kinh, cầu kiến Kiếm Quân.”
Giang Thiện Âm?
Nữ chính đến rồi?
Chiêu Chiêu phấn chấn hẳn lên, lời thoại này nàng nhớ rất rõ!
Chẳng phải là ngay từ đầu nguyên tác, nữ chính đến hỏi nguyên nhân nam chính từ hôn, kết quả bị nam chính sỉ nhục nhiều năm qua không thể khiến hắn động lòng sao?
Nữ chính đến thì dễ rồi.
Tâm ma có thể rời khỏi ký chủ không? Bất kể có thể hay không cũng phải thử một lần, dù sao nữ chính cũng sắp nhập ma, tâm ma như nàng nên đi theo nữ chính trước, nàng ta dễ nói chuyện hơn tên cẩu nam chính kia nhiều, ít nhất sẽ không động một chút là rút kiếm.