Chiêu Chiêu từ nhỏ đã thông minh.
Bây giờ nàng rất tỉnh táo, tỉnh táo nhận ra rằng nếu mình thật sự trả lời câu hỏi của Kinh Trầm Ngọc, nhất định sẽ không chỉ đơn giản là chết.
Lơ là bị bắt thật sự quá sai lầm, là nàng đã xem nhẹ điểm mấu chốt của hắn, ngay cả linh phủ của chính mình cũng có thể hủy hoại như vậy, cho dù hắn đã là Hóa Thần cảnh, sau khi rời khỏi đây chắc chắn tu vi sẽ bị tổn hao, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, quả nhiên rất phù hợp với tính cách.
Hít sâu một hơi, Chiêu Chiêu cố gắng bình tĩnh lại, điều này thật sự rất khó, nàng là một thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, vừa xuyên sách đã gặp phải kí©h thí©ɧ như vậy, có thể làm được đến mức này đã là cực hạn rồi.
Nàng vẫn muốn sống thêm vài chương nữa, cũng không biết tiến độ cốt truyện hiện tại đã đến đâu rồi, nếu lần này có thể sống sót, thoát khỏi tra nam, nàng sẽ đi tìm nữ chính, cùng nữ chính vực dậy Ma giới.
Tiền đề là lần này có thể sống sót.
Cắn môi, Chiêu Chiêu lựa chọn im lặng không đáp, Kinh Trầm Ngọc thấy vậy liền tăng thêm lực đạo che mắt nàng, mắt nàng bắt đầu đau dữ dội, đau đến mức nàng muốn khuất phục.
Không được, không thể khuất phục, nhưng bây giờ hình như ngoại trừ khuất phục ra thì không còn cách nào khác.
Chờ đã, có cách rồi!
Đầu óc Chiêu Chiêu lóe lên một tia sáng, vào giây phút đôi mắt sắp bị che mù, nàng cắn răng, trong nháy mắt ý niệm vừa động, bộ váy ngủ mỏng manh trên người bắt đầu tiêu tán.
Mắt nàng bị che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Kinh Trầm Ngọc lại thấy rõ ràng.
Váy áo của nàng biến mất, theo như hắn thấy, ngay cả lớp áσ ɭóŧ duy nhất cũng không còn, thật sự rất không phù hợp.
Hắn đột nhiên nhíu mày, sát khí xung quanh bùng nổ, linh phủ rung chuyển đến mức cảm thấy đau đớn, hắn tu luyện nhiều năm vốn đã chết lặng với cơn đau, nhưng cơn đau do tổn hại thần hồn là khó chịu đựng nhất, hắn chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Nói một cách đơn giản, hắn bị hành động của Chiêu Chiêu chọc tức đến đau đầu muốn nứt ra.
Chiêu Chiêu nhận thấy sự thay đổi đó bèn nhân cơ hội thoát khỏi người hắn, trên người trơn bóng, Kinh Trầm Ngọc muốn bắt nàng cũng không biết nên xuống tay từ đâu.
Hắn theo bản năng dùng ánh mắt truy tìm kẻ bỏ trốn, nhưng vừa lúc nhìn thấy bóng lưng trần trụi, mái tóc đen tung bay của nàng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng tàn nhẫn kia dừng lại một giây, sau đó nhanh chóng dời đi.
Rõ ràng vừa rồi là Chiêu Chiêu bị che mắt đến đau đớn, bây giờ người đau mắt hơn lại là hắn, thậm chí còn đưa tay lên xoa mạnh.
Chiêu Chiêu quay đầu lại quan sát tình hình, vừa lúc nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được cười nhạo, vừa suy nghĩ đối sách vừa học theo hắn: “Ngươi thấy.”
Nàng lặp lại lời hắn vừa nói: “Thấy bao nhiêu?”
Nàng đảo mắt: “Thấy, thấy cái gì?”
Học đến cuối cùng, giọng điệu trêu chọc uyển chuyển kia khiến Kinh Trầm Ngọc càng thêm đau đầu.
Hắn tu đạo đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Không đúng, là yêu ma mặt dày vô sỉ.
Dưới Bàn Nhược kiếm là vô số oan hồn yêu ma, không có ai kiêu ngạo như nàng.
Phần lớn bọn chúng đều chưa kịp kiêu ngạo đã hồn phi phách tán.
Thân phận tâm ma khiến nàng chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Thần hồn Kinh Trầm Ngọc rung chuyển, linh phủ cũng theo đó rung chuyển, Chiêu Chiêu suy nghĩ, cứ chạy trốn mãi cũng không phải là cách, chi bằng chủ động tấn công, làm những việc mà tâm ma nên làm, ví dụ như mê hoặc hắn, tra tấn hắn, dụ dỗ hắn tẩu hỏa nhập ma.
“Kia…”
Ý niệm vừa dấy lên, trên người đã có thêm một chiếc áo ngoài màu trắng như ánh trăng, thêu hình bát quái, lưỡng nghi, nhật nguyệt núi sông tinh xảo, giống hệt chiếc áo trên người Kinh Trầm Ngọc.
Thoạt nhìn, cứ như thể nàng đang mặc quần áo của hắn vậy.
Một chiếc áo bào đạo sĩ khi mặc trên người nàng, bất luận thế nào cũng không hợp lẽ thường, thật sự là…
“Ma.”
Quả nhiên là ma.
Kinh Trầm Ngọc cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, thần hồn hắn càng thêm rung chuyển dữ dội, linh phủ cũng lay động kịch liệt hơn, Chiêu Chiêu am hiểu sâu sắc đạo lý dồn người ta vào chỗ chết, tuy rằng nàng còn chưa biết cách khống chế pháp thuật, cũng không có kinh nghiệm tu tiên thực sự, nhưng nàng đã đọc nguyên tác, cũng có một chút hiểu biết với một số thuật pháp trong đó bèn thử thi triển.
Thuật trói tiên của Cửu Hoa Kiếm Tông không chỉ có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, mà còn có thể khiến người ta không thể sử dụng pháp thuật, trong nguyên tác Kinh Trầm Ngọc đã sử dụng nó vài lần, đều dùng trên người Giang Thiện Âm đã thành ma.
Hiện tại Chiêu Chiêu muốn thử dùng nó trên người hắn.
Lần đầu tiên thử nghiệm, trong tay chỉ hiện ra vài tia sáng bạc, Kinh Trầm Ngọc phát hiện có điều bất thường, lập tức phản kháng, đáng tiếc vẫn bị nàng thi triển thuật trói tiên lần thứ hai trói chặt.