Chương 3: Đe doạ

Dù sao không thể về nhà, cũng không thể nào chưa cố gắng gì đã chết như vậy được.

Mi tâm Chiêu Chiêu bị đâm thủng, hắc khí tản ra, nàng biết rất rõ nếu người trước mặt thật sự là nam chính đã khiến nàng tức đến hộc máu kia thì hắn nói muốn gϊếŧ nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, cho nên nàng phải nghĩ cách ngay lập tức.

Kinh Trầm Ngọc không khiến Chiêu Chiêu thất vọng, hắn nhìn làn khói đen trên mi tâm nàng một lúc như đang suy tư điều gì đó, sau đó lại nhìn xuống trang phục hở hang của nàng, cau mày, Bàn Nhược kiếm trong tay khẽ rung lên, sát ý hiện rõ.

Hắn là người vô cùng tuân thủ lễ nghĩa, tại sao lại có tâm ma phóng đãng như vậy?

Bàn Nhược kiếm cũng không có phản ứng gì bất thường, chứng tỏ kiếm tâm của hắn vẫn chưa thay đổi, vậy thì rốt cuộc…

Nghĩ nhiều cũng vô ích, đã là tâm ma thì chỉ có thể bị tiêu diệt.

Ngoại trừ chết, Chiêu Chiêu không còn đường lui nào khác dưới tay Trầm Ngọc tiên quân.

Cổ tay tái nhợt của Kinh Trầm Ngọc khẽ động, phản ứng của Chiêu Chiêu nhanh nhạy đến mức nàng cũng phải bất ngờ, nàng là người đầu tiên phát hiện ra, đồng thời cũng nhanh chóng lợi dụng ưu thế duy nhất trên người mình.

Lúc trước nàng đã cảm thấy kỳ lạ, nàng muốn tuyết rơi ít đi một chút, tuyết liền thật sự rơi ít đi một chút, nàng muốn trốn đến tảng băng đối diện, liền thật sự đi qua được.

Nam chính Kinh Trầm Ngọc trong sách nói nàng là tâm ma của hắn, nói cách khác, lúc này bọn họ đang ở trong Tử Phủ linh đài của hắn.

Theo như thiết lập trong sách, tâm ma trong linh phủ của con người có thể có được sức mạnh ngang ngửa với chủ nhân, rất khó tiêu trừ.

Nếu vậy, hiện tại nàng không cần phải quá sợ hắn.

Cho dù hắn là kẻ mạnh nhất trong sách nhưng ít nhất trong linh phủ của hắn, nàng chính là đối thủ ngang tài ngang sức với hắn.

Sát khí ngập trời ập đến cùng với gió tuyết, cảnh tượng vô cùng kỳ ảo, hiệu ứng đặc biệt cũng không dám làm quá như vậy, Chiêu Chiêu buộc mình phải coi đây là một trò chơi thực tế ảo, chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhìn chằm chằm mũi kiếm sắp đâm vào ngực mình.

Nàng dường như không có ý định phản kháng, muốn chết ngay dưới kiếm của hắn, ngay cả Kinh Trầm Ngọc cũng do dự một chút.

Nếu là tâm ma, sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy?

Ý niệm này vừa xuất hiện, nữ tử trước mặt đột nhiên hóa thành một làn khói đen biến mất, nàng lại một lần nữa tránh được sát chiêu của hắn, tình huống thất thủ này chưa từng xảy ra, vậy mà hôm nay lại xảy ra liên tiếp ba lần khiến Kinh Trầm Ngọc lần đầu tiên trong đời cảm thấy phiền não.

Chính sự phiền não này đã khiến hắn lơ là, Chiêu Chiêu xuất hiện sau lưng hắn, một tay vòng qua siết chặt cổ, ngón tay lạnh lẽo đặt trên mạch môn của hắn.

“Cất kiếm.”

Nàng thở hổn hển bên tai hắn.

Kinh Trầm Ngọc xuất thân từ Nam Lăng Kinh gia, một gia tộc tu tiên lâu đời, Kinh gia dưới sự lãnh đạo của hắn không lâu đã trở thành người dẫn đầu trong số các gia tộc tu tiên, hắn có thiên phú cực cao, là đơn linh căn Băng hiếm có, tu luyện kiếm pháp gϊếŧ chóc, từ nhỏ đã là đối tượng được Kinh gia tập trung bồi dưỡng, tu luyện đến nay chưa từng gặp đối thủ, càng đừng nói đến việc bị người khác “khóa cổ” như vậy.

Yết hầu bị siết chặt, giọng nói của Chiêu Chiêu khi yêu cầu hắn cất kiếm có chút run rẩy, hắn biết rõ nàng đang rất sợ hãi cho nên không nghe theo.

Chiêu Chiêu ý thức được nỗi sợ hãi của mình đã bị nhìn thấu bèn tăng thêm lực đạo siết chặt yết hầu hắn, lạnh lùng nói:

“Ta sợ ngươi thì đã sao, ai mà không sợ ngươi chứ? Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ do dự bóp chết ngươi.”

“Ngươi không gϊếŧ được bổn quân.”

Kinh Trầm Ngọc trả lời rất nhanh, vô cùng bình tĩnh, lý trí: “Đây là linh phủ của bổn quân, ngươi là tâm ma của bổn quân, nếu bổn quân chết, ngươi cũng sẽ chết.”

Chiêu Chiêu: “……”

Nói cũng có lý, nếu tâm ma có thể trực tiếp gϊếŧ chết chủ thể thì cũng sẽ không cần phải tốn công “tẩy não” như vậy.

Thực ra, cho dù có thể gϊếŧ được thì nàng cũng khó có thể xuống tay dứt khoát như lời mình nói, dù sao nàng cũng lớn lên trong xã hội hòa bình, luôn tuân thủ pháp luật.

Cảm thấy hơi ủy khuất, Chiêu Chiêu quyết định thể hiện một chút cho hắn xem, vì vậy nàng dùng sức ấn vào yết hầu hắn.

Kinh Trầm Ngọc theo bản năng nuốt nước bọt, ngón tay nàng di chuyển lên xuống theo yết hầu hắn, động tác này có chút mờ ám trong hoàn cảnh nguy hiểm tứ phía.

Kinh Trầm Ngọc mím môi mỏng thành một đường thẳng, hàng lông mày nhíu chặt không hề giãn ra, Chiêu Chiêu liếc nhìn nốt ruồi son bị nhíu chặt giữa hai đầu lông mày, tức giận nói: “Ta không thể trực tiếp gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi lại có thể trực tiếp gϊếŧ ta, điều này thật sự không công bằng.”