Chương 27: Nhận vơ sư tôn

Kinh Trầm Ngọc nhíu mày, dùng mũi kiếm Bàn Nhược chống vào ngực Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu ngẩn ra, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cúi đầu nhìn xuống, Kinh Trầm Ngọc đang dùng mũi kiếm chỉnh lại y phục xộc xệch cho nàng.

“Nói.”

Sau khi làm xong những việc này, hắn thản nhiên thốt ra một chữ.

Chiêu Chiêu tức giận hít sâu một hơi, ngực phập phồng quá mức, suýt chút nữa bị mũi kiếm Bàn Nhược làm bị thương.

Hai người đều sửng sốt, Kinh Trầm Ngọc theo bản năng liếc nhìn đặc điểm nữ tính trên người Chiêu Chiêu, lập tức thu kiếm, dời mắt đi chỗ khác.

“… Ta đã thành tâm thành ý như vậy rồi, tiên quân có thể đáp ứng ta một yêu cầu nhỏ được không?”

Chiêu Chiêu khoa tay múa chân một khoảng cách rất nhỏ.

Kinh Trầm Ngọc lạnh lùng nói: “Được voi đòi tiên.”

“Không phải chuyện gì to tát.” Chiêu Chiêu bò dậy, tùy ý ngồi nói, “Chỉ là muốn mượn vài quyển sách để xem, ngươi cũng không muốn mỗi ngày chúng ta đều phải trừng mắt nhìn nhau chứ.”

Nếu chỉ là chuyện này, quả thật không có gì là không thể đáp ứng, nàng dành thời gian nhìn hắn để đọc sách, cũng đỡ cho hắn khó chịu.

Kinh Trầm Ngọc không trả lời, nhưng Chiêu Chiêu biết hắn sẽ mang sách đến cho mình. Nàng không quan tâm nội dung sách là gì, nàng chỉ muốn dùng nó để tìm hiểu thế giới bên ngoài, tuy rằng đã xem qua nguyên tác, nhưng lý thuyết suông sao bằng thực tế được.

Không ngoài dự đoán, Kinh Trầm Ngọc mang về một đống ngọc giản, Chiêu Chiêu liên tục nói lời cảm ơn, sau đó ôm ngọc giản chạy về góc nhỏ của mình.

Nàng hưng phấn lấy một cái ra, lập tức bị đả kích.

Xong rồi, không nhận ra chữ nào cả.

Nó còn phức tạp hơn cả chữ phồn thể cổ đại, giống như bùa chú vậy, đây là cái quái gì???

Xuyên sách một chuyến, nàng biến thành kẻ mù chữ sao??

Chiêu Chiêu ngơ ngác nhìn ngọc giản, một lúc sau, nàng cầm ngọc giản trở lại bên cạnh Kinh Trầm Ngọc, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, thành thật ngồi xuống bên cạnh hắn, ủ rũ nói: “Ta không biết chữ.”

Kinh Trầm Ngọc: “…”

Thật là mất mặt.

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi sinh động của Kinh Trầm Ngọc, lại còn là vẻ mặt khó tả với mình, Chiêu Chiêu cảm thấy quá mất mặt.

Mất mặt không đáng sợ, đáng sợ là mất mặt trước loại người như Kinh Trầm Ngọc.

Chiêu Chiêu cắn môi, được rồi, Hàn Tín còn có thể chịu nhục chui háng, Câu Tiễn còn có thể nếm mật nằm gai, Chiêu Chiêu nàng cũng có thể!

“Cái kia…” Chiêu Chiêu đưa tay túm lấy tay áo hắn, kéo xuống hai cái lấy lòng, “Có thể dạy ta đọc chữ được không?”

Kinh Trầm Ngọc là người đứng đầu Cửu Hoa Kiếm Tông, thường xuyên chỉ điểm đệ tử.

Loại người như hắn, kỳ thật cũng khá thích dạy dỗ người khác.

Bảo hắn dạy người ta luyện kiếm, nếu hắn đồng ý, nhất định sẽ dốc túi truyền thụ.

Tuy hắn còn chưa chính thức thu đồ đệ, nhưng ngày hắn thu đồ đệ cũng không còn xa.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không ngờ lại có người đến thỉnh giáo hắn chuyện đọc chữ.

“Chẳng khác nào dùng giao mổ trâu đi gϊếŧ gà.”

Kinh Trầm Ngọc lập tức muốn cự tuyệt, hắn không có hứng thú dạy tâm ma của mình biết chữ, quá không cần thiết, hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Chiêu Chiêu thấy hắn có vẻ không muốn bèn kéo kéo tay áo hắn.

Hắn nhíu mày muốn rút tay áo về.

Nàng vô cùng khuất nhục nhưng lại ẩn nhẫn, ép buộc bản thân lấy lòng hắn, hạ giọng nói: “Cầu xin ngươi.”

Kiên trì lên Chiêu Chiêu!

Chịu đựng!

Khuất nhục chỉ là nhất thời, vì ngày mai nhất định phải kiên trì!

Kiên trì chính là thắng lợi!

Thắng lợi thuộc về người có sự chuẩn bị!

“Ta sắp chết rồi, ta sắp hồn phi phách tán rồi, ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này ngươi cũng không đồng ý sao?”

Chiêu Chiêu mặt mày tái nhợt, đôi mắt hạnh long lanh nước, giống như bị ấm ức lắm.

Chẳng phải đang diễn vở kịch ấm ức cho hắn xem sao?

Từ khi nào mà nàng hạ thấp mình như vậy, nhưng không sao cả, chờ nàng được việc, nhất định phải bắt hắn trả giá đắt!

Kinh Trầm Ngọc nhìn thấu màn kịch của Chiêu Chiêu, hắn là khán giả duy nhất của nàng.

Hắn không chút do dự rút tay áo về, sau khi niệm chú thanh trần, ngước mắt lên liếc nhìn nàng một cái.

“Bản tôn chỉ dạy đệ tử của mình.”

Đối mặt với việc nàng hạ thấp mình, hắn không hề dao động, quả thực không hổ danh là hắn.

Nhưng hắn không ngờ Chiêu Chiêu có thể không biết xấu hổ đến mức này ——

Nghe vậy, nàng vui mừng khôn xiết: “Tốt quá sư tôn, cảm ơn sư tôn!”

Kinh Trầm Ngọc: “…”

Là đầu óc nàng có vấn đề hay là tai hắn có vấn đề.

Kinh Trầm Ngọc tu luyện mấy trăm năm, gặp qua vô số người, trải qua vô số chuyện, nhưng chưa từng gặp ai giống tâm ma của mình, khiến hắn luôn có cảm giác tam quan bị đảo lộn.

Sao có thể… Không đúng, cho dù là ma, cũng không nên vô sỉ đến mức này.

Kinh Trầm Ngọc lạnh lùng nói: “Không cần gọi bản tôn là sư tôn.”

Cự tuyệt trắng trợn như vậy, nàng nên thức thời đi.

Nhưng Chiêu Chiêu lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Kinh Trầm Ngọc.

Nàng luôn khiến hắn bất ngờ.