Ở Linh phủ, Chiêu Chiêu tính toán thời gian cũng đoán được cốt truyện sắp phát triển đến chương “Chúng tiên tề tụ Cửu Hoa Tông”.
Nếu nàng thật sự có thể thành công thoát khỏi Kinh Trầm Ngọc, vậy thì tiếp theo nàng phải rời khỏi đây, hoặc là đi tìm Mẫn Thiên Tông, hoặc là phải mượn một số pháp bảo.
Trong trí nhớ, nguyên tác có một pháp bảo tên là Nghê Thường Tán, là loại chuyên dùng để chứa đựng linh nguyên của ma vật, có thể dùng để nuôi dưỡng ma vật.
Nói trắng ra, cây dù này chính là l*иg nuôi ma, hơn nữa còn có thể che giấu khỏi pháp nhãn của đại năng Vấn Tâm cảnh.
Nếu Chiêu Chiêu có thể trốn vào trong đó, không những tốt cho bản thân, mà còn có thể thành công trốn thoát khỏi Cửu Hoa Kiếm Tông.
Thứ này nằm trong tay nam phụ Yến Khinh Tước, Yến Khinh Tước là đại đệ tử của Thiên Sư Cung, là đồ đệ mà Trương Thiên Sư của Thiên Sư Cung yêu thích nhất, lần này đến Cửu Hoa Kiếm Tông, hắn có mang theo pháp bảo này.
Tuy Yến Khinh Tước là đại sư huynh của danh môn chính phái, nhưng cũng không phải người tốt gì, hắn là một đóa hoa sen đen, trong xương cốt rất thích nghiên cứu tà thuật không được chính đạo công nhận.
Hắn mang theo pháp bảo này chính là vì muốn tìm một con ma nào đó ở Trấn Ma Uyên để nuôi dưỡng nghiên cứu.
Chiêu Chiêu chuyên tâm suy nghĩ, nếu không tìm được Mẫn Thiên Tông thì nên làm cách nào để thuyết phục Yến Khinh Tước đưa nàng đi, hơn nữa còn không thể để hắn bắt nàng lại nghiên cứu.
Vì quá tập trung nên nàng nhất thời lơ là Kinh Trầm Ngọc.
Kinh Trầm Ngọc là người có cảm giác tồn tại rất lớn, bị lơ là thật sự rất khó chịu.
Hắn hiểu lầm Chiêu Chiêu đã nhận ra chuyện hắn luyện hóa tu vi, gọi nàng mấy tiếng mà nàng không phản ứng.
Hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, trầm mặt xuống, trực tiếp nắm lấy cằm nàng, ép nàng hoàn hồn.
“Hửm?” Chiêu Chiêu hoàn hồn, cảm nhận được ngón tay lạnh như băng đang nắm cằm mình, có chút ngây người, “Sao vậy?”
Hai người ngồi đối diện nhau trên giường băng, Kinh Trầm Ngọc cúi người nắm lấy cằm nàng, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, cảnh tượng này cực kỳ hài hòa, đẹp như tranh vẽ, không giống tâm ma và ký chủ, mà giống như một đôi đạo lữ.
Nhưng Kinh Trầm Ngọc lại không cảm thấy như vậy, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Chiêu Chiêu đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết suy nghĩ thật của mình, nghe vậy liền lập tức mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn.
“Nghĩ đến ngươi đó!”
Nghĩ đến ngươi.
Kinh Trầm Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Vô sỉ.”
Hắn buông tay ra, ngồi thẳng lưng: “Giảo hoạt.”
Chiêu Chiêu xoa xoa cằm bị hắn véo, đôi mắt vẫn cong cong: “Những lời ta nói đều là thật lòng.”
Cũng không phải nói dối gì, suy nghĩ của nàng cuối cùng đều liên quan đến Kinh Trầm Ngọc, nói nàng đang nghĩ đến hắn cũng không sai.
Kinh Trầm Ngọc không mắc lừa, đôi môi mỏng đẹp như băng mở ra, thản nhiên nói: “Bổn quân đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi cần gì phải nghĩ?”
Đối phó với Kinh Trầm Ngọc, Chiêu Chiêu đã từng thử, kết quả là suýt chút nữa bỏ mạng.
Người này không hiểu phong tình, nàng không thể mềm mỏng được, nếu thật sự muốn thực hiện kế hoạch trong lòng, cuối cùng e rằng phải dùng đến hạ sách.
Nhưng trước đó, nàng vẫn muốn thử mềm mỏng thêm lần nữa.
Vì vậy, nàng co chân lại, nhích người tới gần Kinh Trầm Ngọc.
Hắn nhíu mày nhìn nàng dần dần áp sát, bất động như núi, giống như một tảng đá.
“Haiz.” Chiêu Chiêu thở dài, “Tiên quân à, ngươi phải biết rằng, ngươi trong trí nhớ của ta và ngươi ở hiện thực không giống nhau.”
Đôi mắt màu lam nhạt của Kinh Trầm Ngọc nhanh chóng xẹt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó đã bị che giấu bởi vẻ thản nhiên.
Chiêu Chiêu nắm bắt được khoảnh khắc đó, không cần đợi hắn phải nghĩ, nàng chủ động giải thích: “Ngươi trong lòng ta sẽ cười với ta, nói chuyện tử tế với ta, dịu dàng ôn nhu với ta, quấn quýt si mê với ta, nhưng ngươi ở hiện thực…”
Nàng đưa tay chạm vào cánh tay hắn: “Chỉ biết lạnh lùng nói với ta —— buông ra, cút, ngươi muốn chết, vô sỉ, ồn ào, câm miệng.”
Nàng gối đầu lên vai hắn: “Thật khiến người ta đau lòng.”
Gối đầu lên chưa được ba giây đã bị người ta đẩy ra.
Chiêu Chiêu ngã xuống giường băng, nhìn Kinh Trầm Ngọc đang đứng ở mép giường nhìn xuống, nói: “Thì ra ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày, cứ nói thẳng ra năm chữ đó cho rồi, hà cớ gì phải nói đang nghĩ đến bổn quân, làm màu làm mè.”
“…”
Được lắm, được lắm, nằm mơ giữa ban ngày, tên cẩu nam nhân ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi mất mặt.