Chương 2: Tâm ma

Ngươi là thứ gì?

Nói thẳng ra, hắn đại khái đang hỏi: Ngươi là cái thá gì?

Đây là câu hỏi gì vậy?

Chiêu Chiêu nhíu mày nhìn đối phương, lúc này mới nhìn rõ được diện mạo của hắn.

Mái tóc đen nhánh như mực, trâm ngọc bội hình hoa sen tuyết, dây buộc tóc màu bạc rũ xuống sau trâm, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt lộ ra sát ý lạnh lùng, nốt ruồi son giữa hai đầu lông mày, đôi môi mỏng mím chặt, khí chất lạnh lùng, khắc nghiệt nhưng lại ung dung, dáng người như ngọc… một vị cổ nhân.

Cổ nhân.

Đầu óc Chiêu Chiêu như muốn nổ tung.

Hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không hoàn toàn hiểu.

Người trước mặt không cho nàng nhiều thời gian để suy nghĩ, hiển nhiên khi không nhận được kết quả khiến hắn mất kiên nhẫn, bàn tay thon dài tái nhợt siết chặt trong không trung, hóa thành một thanh trường kiếm bán trong suốt tỏa ra hàn quang băng giá, mũi kiếm trong nháy mắt chuyển hướng, đâm thẳng về phía nàng.

Hắn muốn gϊếŧ nàng.

Với sát khí nồng đậm như vậy, vừa nhìn là biết đã từng nhuốm máu vô số lần.

Chiêu Chiêu nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn người nọ, trong lòng tràn đầy oán niệm đối với một quyển sách nào đó, cộng thêm lý do hôn mê rất kỳ lạ, cho dù sự thật có thái quá, nàng cũng không thể không tin.

Có lẽ, có khả năng, đại khái là, nàng thật sự đã “xuyên sách”.

Nhưng nhà tù mới không phải là nơi để tù nhân bắt đầu cuộc sống mới.

Mũi kiếm chưa chạm vào người nhưng sát ý bén nhọn gần như đã cắt đứt mái tóc dài bên tai Chiêu Chiêu, nàng giật mình, sau đó mới cảm thấy sợ hãi.

Vừa mới hiểu được tình huống hiện tại một chút đã phải chεt ngay lập tức sao?

Khát vọng sống là bản năng của con người, trong đầu Chiêu Chiêu hiện lên vô số dòng chữ “Không thể chεt được”, nàng nghĩ, nếu có thể đến được tảng băng đối diện thì tốt rồi, có thể tránh được đòn chí mạng này.

Thật kỳ diệu, khi ý niệm này của nàng vừa xuất hiện, thân hình nàng liền biến thành một làn khói đen, làn khói đen bị mũi kiếm xuyên thủng, nàng biến mất, xuất hiện ở tảng băng đối diện.

???

Thành công?

Chuyện này cũng quá vô lý rồi.

Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn xung quanh, tảng băng che giấu thân hình nàng không thể chống đỡ lâu đã bị người nào đó đánh nát.

Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, sát thần lại đến gϊếŧ người, Chiêu Chiêu bịt tai, chạy nhanh về phía sau, những mảnh băng lớn không ngừng rơi xuống, sau làn sương mù màu tuyết, một nam tử cao gầy mặc đạo bào màu trắng cầm kiếm chậm rãi bước tới.

Nhìn thì có vẻ như hắn đang bước đi rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng, Chiêu Chiêu muốn trốn cũng không được, không nhịn được nữa, tức giận nói với người rút kiếm ra lần nữa: “Không thể nói chuyện đàng hoàng được hả? Nhất định phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề sao? Ta chọc giận ngươi lúc nào?”

Nàng vừa mở miệng, mũi kiếm của hắn liền dừng lại.

Chiêu Chiêu lập tức nói tiếp: “Gặp nhau ở đây, ngươi vừa đến đã hỏi ta là thứ gì —— Ta đương nhiên là người, sao lại là thứ được? Bây giờ còn muốn gϊếŧ ta, vậy có khác gì tà ma ngoại đạo lạm sát kẻ vô tội?”

Không biết là câu nào đã phát huy tác dụng, người đối diện cất kiếm, nốt ruồi son giữa hai đầu lông mày càng thêm nổi bật trên làn da trắng như tuyết, váy ngủ của Chiêu Chiêu không ngừng bay múa trong gió tuyết, mái tóc đen dài ngang eo cũng không ngừng bay lên, còn hắn thì đạo bào chỉnh tề, tóc tai không loạn.

Hắn bình tĩnh lạnh lùng nói: “Tà ma ngoại đạo.”

Hắn lặp lại bốn chữ nàng vừa nói, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lạnh lùng nói: “Nói đúng, ngươi chính là tà ma ngoại đạo.”

“……???”

Chiêu Chiêu đầy đầu dấu chấm hỏi, “Ta?”

Nàng cố gắng giữ chặt váy bị gió tuyết thổi tung lên, thầm nghĩ sao tuyết không ngừng lại vậy?

Vừa nghĩ như vậy, tuyết liền thật sự nhỏ đi rất nhiều.

Chiêu Chiêu mơ hồ nhận ra điều gì đó, có chút không chắc chắn hỏi: “Vì sao nói ta là tà ma ngoại đạo? Đây là đâu? Ngươi là ai?”

Nam tử dường như trời sinh đã lạnh lùng, cho dù nói hay làm gì cũng đều mang dáng vẻ lạnh nhạt, lúc này càng thêm rõ ràng, ánh mắt hắn dừng trên người nàng giống như mang theo gai nhọn khiến Chiêu Chiêu đau nhói.

“Những nghi vấn đó ta xin phép trả lại cho ngươi.” Hắn dùng ánh mắt sắc bén đánh giá nàng, đôi lông mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn cao ngạo như mây trên trời, “Trang phục không chỉnh tề, hành động tùy tiện, lời nói ngông cuồng, tâm ma của bổn quân lại là như vậy, thật khiến người ta bất ngờ.”

……

Chờ đã.

Cái gì?

Tâm ma?

Chiêu Chiêu chỉ vào mình, choáng váng: “Ta? Tâm ma của ngươi?”

Nàng đoán được thân phận của đối phương, cũng nghĩ đến việc mình có thể đã bị đưa đến Cửu Hoa kiếm tông, nơi được miêu tả là lạnh đến thấu xương vào bất kỳ mùa nào trong năm, đến tháng sáu mà tuyết vẫn rơi, nhưng nàng vạn lần không ngờ tới ——

“Ngươi nói ta là tâm ma của ngươi?”

Nàng hỏi lại với giọng điệu khó tin xen lẫn buồn cười, không chỉ có nàng, mà ngay cả người còn lại cũng không thể tin được điều này.

Kinh Trầm Ngọc tu đạo ngàn năm, là Kiếm Quân đứng đầu, kiếm tâm trong sáng, chưa từng gặp phải tình cảnh hay tâm ma nào như vậy.

Hôm nay, trong Tử Phủ linh đài đột nhiên xuất hiện một nữ tử ăn mặc hở hang, lời nói và hành động đều ngông cuồng như vậy, còn có thể hai lần tránh thoát sát chiêu ngay trong linh phủ của hắn, đáp án đã quá rõ ràng.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây tuyệt đối là tâm ma của hắn.

Kinh Trầm Ngọc hiếm khi nói cười, cầm kiếm bước tới, Chiêu Chiêu muốn lùi lại nhưng chân như bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

“Ngươi…”

Nàng vừa mở miệng đã bị đối phương cắt ngang.

“Để bổn quân xem thử, tại sao lại sinh ra tâm ma như ngươi.”

Vừa dứt lời, Bàn Nhược kiếm đã nhanh chóng lướt qua mi tâm nàng.

Chiêu Chiêu nhìn về phía mi tâm, nàng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nóng rát, Kinh Trầm Ngọc đến gần nàng, gần như chạm mũi vào nàng, hơi thở giao hòa.

Chiêu Chiêu có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Mi tâm nàng bị cứa rách, thứ chảy ra không phải là máu mà là làn khói đen nhàn nhạt.

Không phải chứ, nếu thật sự xuyên sách, chẳng lẽ ngay cả thân phận pháo hôi cũng không có, mà biến thành thứ quỷ quái gì đó như tâm ma sao?

Làm tâm ma của ai không được, lại đi làm tâm ma của nam chính, loại người cẩu thả, vĩnh viễn không quay đầu lại, không hối hận, không nhận thua, không mềm lòng này?

Như vậy chẳng phải đẩy nàng vào chỗ chết sao?

Tác giả đại nhân, xin lỗi, ta sai rồi, ta không bao giờ viết lời bình luận rác rưởi nữa, ta muốn về nhà.