Chương 19: Tiên quân là tu sĩ chơi lửa lợi hại nhất ta từng gặp

Phải chọc tức hắn một chút, hoặc là khiến hắn bị thương thêm một chút nữa, nàng mới có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch chạy trốn.

Lần trước, thần hồn của hắn bị tổn thương nghiêm trọng hơn nàng, nàng mới có thể thừa cơ hội tấn công bất ngờ.

Bây giờ hắn đã nhanh chóng ổn định được thương thế thần hồn, tạm thời sẽ không có vấn đề gì, nàng phải kiên nhẫn hơn, tìm cách khác.

Bước vào nhà băng, nàng thấy bên trong có một chiếc giường tỏa ra hơi lạnh, dưới giường trải một tấm chiếu cói đơn giản mộc mạc, Kinh Trầm Ngọc khoanh chân ngồi trên giường, hai tay kết ấn nhắm mắt dưỡng thần.

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn ngồi xuống chiếu cói.

Vén tóc lên, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt trên giường băng, hắn thật sự là một mỹ nam, mỹ nam băng sơn như vậy, càng lạnh lùng, càng thờ ơ, càng có sức hấp dẫn chết người.

Sách là sách, dung mạo như hắn căn bản không tồn tại trong cuộc sống thực.

“Nếu ngươi đồng ý yêu cầu của ta, vậy chúng ta tạm thời hòa giải.” Chiêu Chiêu mặc kệ hắn có đang nghe hay không, nói thẳng, “Dù sao thì trong khoảng thời gian ta chưa bị ngươi luyện hóa hoàn toàn, ta chỉ có thể coi như chúng ta tạm thời hòa giải.”

Kinh Trầm Ngọc mở bừng mắt, ánh mắt hờ hững, không có chút hứng thú nào với bất cứ điều gì ngoài kiếm đạo.

Hắn không để ý đến Chiêu Chiêu, chỉ giơ tay lên, ngọn lửa địa hỏa bùng lên trong lòng bàn tay, Chiêu Chiêu nhìn thấy vậy liền rụt người lại, biết là sắp đến lượt mình.

Nàng nuốt nước miếng, tuy rằng biết rõ đạo lý luyến tiếc con thì không bắt được sói, nhưng nàng vẫn sợ hãi cơn đau sắp ập đến.

Nàng không nhịn được nói: “Kinh Trầm Ngọc, ngươi nhất định phải giữ lời hứa.”

Nàng thậm chí còn không gọi hắn là Tiên quân mà trực tiếp gọi thẳng tên “Kinh Trầm Ngọc”, người đã nhiều năm không bị gọi bằng cái tên này khẽ nheo mắt, chậm rãi đưa địa hỏa về phía nàng.

Chiêu Chiêu nhìn ngọn lửa ngày càng đến gần, nàng bắt đầu cảm thấy nóng ran, xung quanh người như bốc cháy, cảm giác giống như… heo sữa quay, dê nướng nguyên con.

Chiêu Chiêu run rẩy nói: “Kinh Trầm Ngọc, ngươi chậm một chút, không cần nhanh như vậy, ngươi phải hầm lửa nhỏ thôi!”



Cái gì mà hầm lửa nhỏ.

Nàng coi nàng là cái gì, lại coi hắn là cái gì.

Kiếm Quân, người luôn quen dạy dỗ người khác, cực kỳ coi trọng quy củ, lần thứ hai muốn chỉnh đốn lại nàng, nhưng nàng chẳng là gì cả, mấy chục ngày nữa sẽ hồn phi phách tán, hà tất phải phí tâm tư này.

Đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt dừng trên Chiêu Chiêu đang sợ hãi chịu đựng cơn đau, nàng nhắm chặt hai mắt, co rúm người lại, còn địa hỏa bao quanh người nàng.

Vết thương trên cổ nàng vẫn còn đang rỉ máu, vết thương do Bàn Nhược Kiếm gây ra sao có thể dễ dàng hồi phục như vậy.

Kinh Trầm Ngọc cứ như vậy nhìn nàng, ngọn lửa địa hỏa bùng lên một chút, biểu cảm của nàng dần dần trở nên đau đớn, toàn thân run rẩy.

Nhìn bề ngoài, lúc này tâm ma giống như một cô nương đáng thương bị người ta ức hϊếp, thân thể cô nương gầy yếu, da thịt trắng nõn, môi đỏ như son, đôi mắt hạnh khi mở ra mang theo vẻ ngây thơ vô hại, khi nhắm lại, hàng mi dài chụm lại, che đi một tầng ánh lửa, giống như một bức tranh mỹ nhân sắp bị thiêu hủy bởi khói lửa.

Bức tranh mỹ nhân trông thật sự rất quý giá, khiến người ta không nỡ phá hủy, ngọn lửa dường như cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Cơn đau vốn dĩ rất dữ dội của Chiêu Chiêu cũng vì thế mà giảm bớt.

Nàng ngẩn người, chậm rãi mở mắt ra, nghĩ đến việc Kinh Trầm Ngọc vẫn giữ lời hứa nên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, quyết định nhân lúc hắn còn giữ chữ tín, tiếp tục thực hiện kế hoạch, nói những lời ngon ngọt để xoa dịu mối quan hệ, khiến hắn buông lỏng cảnh giác.

“Tiên quân.” Chiêu Chiêu chịu đựng cơn đau trong phạm vi có thể chịu đựng được, nịnh nọt nói: “Ngọn lửa của ngài thật sự thiêu rất tốt, ngài khống chế lửa rất hoàn hảo, khiến ta cảm thấy mình đã được luyện hóa một ít, cũng không quá đau.”

Kinh Trầm Ngọc: “…”

Chiêu Chiêu vẫn tiếp tục nịnh nọt.

“Không ngờ tiên quân không chỉ có kiếm thuật lợi hại, mà cũng là cao thủ chơi lửa.”

Không biết tại sao, câu này nghe có vẻ không được hay lắm.

“Bây giờ không những không đau, mà còn cảm thấy rất ấm áp, tiên quân, ngài thật sự rất biết cách chơi lửa.” Nàng quỳ trên chiếu cói, lưng thẳng tắp, “Tiên quân là tu sĩ chơi lửa lợi hại nhất mà ta từng thấy.”

Kinh Trầm Ngọc: “Câm miệng.”

Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức Chiêu Chiêu suýt nữa thì nghĩ mình đang nằm mơ.

Ngày đầu tiên bị luyện hóa kết thúc trong sự chịu đựng của nàng, làn da trên cánh tay nàng chỉ hơi nhăn nheo một chút, nếu không xắn tay áo lên xem sẽ không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhìn Kinh Trầm Ngọc, rồi lại nhìn cánh tay mình, Chiêu Chiêu khách sáo nói: “Đa tạ tiên quân.”

Kinh Trầm Ngọc đứng dậy khỏi giường băng, thản nhiên nói: “Quân tử nhất ngôn, đã hứa đương nhiên sẽ thực hiện, ngươi không cần nịnh nọt.”