Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tâm Ma Của Nam Chính, Phá Thế Nào Đây?

Chương 14: Tà thuật…ngón giữa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa hắn làm nam nhân, là người nên chủ động, kết quả lại không làm gì cả, đột nhiên hủy hôn với nàng như vậy, sẽ mang đến áp lực dư luận thế nào cho nàng, gia tộc sẽ nhìn nàng thế nào.

Hắn không phải là người không chu toàn, chỉ là trong chuyện nam nữ thì không chu toàn mà thôi.

Nếu không muốn, hắn đã có thể từ chối hôn ước từ trăm năm trước khi Giang Thiện Âm ra đời, nhưng hắn không làm vậy, kéo dài đến tận bây giờ, hai người đã đính hôn lâu như vậy rồi lại hủy hôn, càng khiến Giang Thiện Âm rơi vào tình cảnh khó xử.

Là Kiếm Quân, không ai dám nói gì hắn, nhưng đối với người một mình ở Giang gia như Giang Thiện Âm thì lại khác.

Kinh Trầm Ngọc không thể nào nghĩ được nhiều như vậy, đây không phải là thứ hắn am hiểu, hắn nghĩ chỉ cần bồi thường cho Giang gia là được.

Trước khi tâm ma kỳ quái Chiêu Chiêu này xuất hiện, hắn chưa từng có hứng thú với chuyện nam nữ, càng đừng nói đến việc tiếp xúc với nữ nhân nào, giải quyết đến mức này đã là giới hạn của hắn rồi.

Có lẽ cũng bởi vì như vậy nên mỗi lần tâm ma “khảo nghiệm” hắn đều nhắm vào phương diện kia.

Bởi vì kiêng kị, chán ghét, chưa từng tiếp xúc, cho nên mới muốn hắn vui vẻ trải nghiệm.

Mọi chuyện đều có nguyên do, đều có dấu vết.

Suy nghĩ cẩn thận, nhìn lại Chiêu Chiêu và cái lò luyện đan khổng lồ mà nàng tạo ra, hắn cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Cầm kiếm xoay người, Kinh Trầm Ngọc xoay người một cách lưu loát, mái tóc đen tung bay, lạnh lùng nói: “Luyện hóa ngươi, không cần lô đỉnh.”

“… Vậy thì dùng cái gì?”

Chiêu Chiêu nhìn bóng dáng cao gầy của hắn, cảm thấy không cần nhìn mặt hắn khi hắn đang nói chuyện nghiêm túc thì hơn.

Ánh mắt lạnh lùng và thâm thúy vừa rồi của hắn dường như đã lĩnh ngộ ra điều gì đó ghê gớm lắm, có phải nàng nên giải thích một chút không.

Liếc nhìn cái lò luyện đan chết tiệt kia, Chiêu Chiêu cau mày cất nó đi, sau khi cất xong mới phát hiện —— nàng có thể cử động?

Nàng thử bước về phía trước vài bước, thật sự có thể di chuyển!

Kinh Trầm Ngọc mất tập trung sao?

Chiêu Chiêu lập tức vươn tay đánh tới, Bàn Nhược kiếm sắc bén chém tới, Chiêu Chiêu kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng né tránh.

Hắn không hề mất tập trung!

Vậy tại sao lại buông tha cho nàng?

Chiêu Chiêu đứng yên, Bàn Nhược kiếm cũng dừng lại, không có ý định làm gì nàng.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Chiêu Chiêu ôm ngực đau nhức, khó hiểu hỏi.

Kinh Trầm Ngọc quay đầu lại trong gió tuyết, mỹ nhân quay đầu nhìn, tuyết bay cùng gió thổi tung vài sợi tóc của hắn, nhẹ nhàng quấn quanh môi và gò má hắn.

“Ngươi là tâm ma của bổn quân, đương nhiên không phải loại lô đỉnh tầm thường có thể luyện hóa.”

Hắn giơ tay lên, Bàn Nhược kiếm lập tức bay về tay hắn, tua rua bạc dài trên chuôi kiếm nhẹ nhàng đung đưa, hắn thong dong, tao nhã hạ kiếm xuống, hàng mi dài khẽ động, ánh mắt vừa nâng lên đã chuyển hướng, đầu cũng xoay trở lại.

“Chờ bổn quân lấy địa hỏa, thiêu đốt ngươi chín chín tám mươi mốt ngày trong linh phủ mới có thể đại thành.”

Đến lúc đó, hắn mới có thể chân chính bước vào Đăng Tiên cảnh, sắp sửa phi thăng.

Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Tuy rằng khúc đầu hơi quanh co một chút.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng Kinh Trầm Ngọc.

Chiêu Chiêu sụp đổ.

Địa hỏa.

Nàng không thể quen thuộc hơn.

Trong sách, phân đoạn lợi hại nhất của nữ phụ độc ác Giang Thiện Âm chính là lúc Kinh Trầm Ngọc - đại diện cho chính đạo lấy danh nghĩa tiên môn chính phái dùng địa hỏa trừng phạt Giang Thiện Âm đã nhập ma.

Chiêu Chiêu đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ đoạn miêu tả cảnh Giang Thiện Âm bị thiêu đốt bởi địa hỏa, không chỉ đau đớn mà còn rất khủng khϊếp, nếu không phải nam phụ Lan Hương Quân - một trong tứ quân Yêu giới đã cứu nàng đi, còn dùng yêu đan của mình để chữa thương cho nàng thì cho dù nàng có may mắn giữ được mạng sống cũng sẽ bị hủy dung.

Trong mắt những kẻ đạo mạo kia, nữ tu chỉ coi trọng hai thứ, dung mạo và tu vi.

Kinh Trầm Ngọc vung tay một cái đã cướp đi hai thứ quý giá nhất của nàng, thật sự rất tàn nhẫn.

Bây giờ Kinh Trầm Ngọc còn muốn dùng thứ này để luyện hóa nàng.

Còn muốn luyện hóa chín chín tám mươi mốt ngày!

Chiêu Chiêu huy động toàn bộ sức mạnh trên người, định liều mạng với Kinh Trầm Ngọc một phen, tuyệt đối không thể để hắn luyện hóa.

Đáng tiếc Kinh Trầm Ngọc vừa dứt lời liền biến mất khỏi linh phủ, không có Trói Tiên thuật, lần này hắn thật sự đã rời đi.

Chiêu Chiêu cô độc đứng trên đồng tuyết, nghĩ đến kết cục của mình khi hắn quay lại, không nhịn được giơ ngón giữa lên trời.

“Mẹ kiếp!”

Bên ngoài linh phủ, Kinh Trầm Ngọc bước ra khỏi kết giới, nhớ lại động tác của nàng trong linh phủ, cũng làm theo một lần, nhíu mày suy tư.

Đây là loại tà thuật gì vậy, tuy đơn giản, nhưng lại không thấy uy lực ở đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »