Tên này có tật xấu, nói chuyện thích nói nửa chừng, để người khác tự mình hiểu phần sau, thật đáng ghét.
Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cực kỳ lý trí của hắn, phần nào hiểu được nỗi khổ của tác giả.
Đến nước này rồi mà hắn vẫn có thể tỉnh táo như vậy, xem ra khả năng thích ứng thật sự rất mạnh, rõ ràng lúc trước còn có thể bị nàng chọc giận.
Chiêu Chiêu trầm mặc một hồi, nói: “Thật sao?”
Nàng đổi tư thế, chống hai tay lên vai hắn, ghé sát mặt vào, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, một luồng khí lạnh lẽo như báo động đỏ trước cơn bão, một luồng lại ngọt ngào như hương hoa độc.
“Ta không tin.” Giọng Chiêu Chiêu nhỏ như muỗi kêu, sau đó nói, “Để ta thử xem.”
Linh phủ của Kinh Trầm Ngọc đã bị phá hủy đến mức không muốn nhìn, khắp nơi đều là băng tuyết, ngoài đồng tuyết ra thì không còn chỗ nào để đặt chân.
Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, trong tay hiện ra một đạo linh quang mang theo khí tức của Kinh Trầm Ngọc.
Kinh Trầm Ngọc liếc mắt nhìn, thấy nàng dùng ánh sáng đó dựng lên một căn nhà gỗ trên đồng tuyết.
Căn nhà gỗ mọc lên từ từ, trông có vẻ không được chắc chắn lắm, nhưng đó đã là giới hạn của Chiêu Chiêu.
Làm xong việc này, nàng không nói hai lời mà lôi Kinh Trầm Ngọc vào trong.
Kinh Trầm Ngọc vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi Chiêu Chiêu ấn hắn lên chiếc giường duy nhất trong căn nhà gỗ.
Giường làm bằng gỗ, rất cứng, Kinh Trầm Ngọc nghiêng người nằm trên giường, liếc mắt nhìn Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu ngồi xuống một bên, bắt đầu dùng linh lực điều khiển Trói Tiên thuật trên người hắn.
Lam quang của Trói Tiên thuật giống như sợi dây thừng di chuyển theo linh lực của Chiêu Chiêu, dần dần từ cách trói bình thường biến thành một kiểu trói hết sức ái muội.
Như sợ Kinh Trầm Ngọc không nhìn thấy được, Chiêu Chiêu chạy đến ngồi xổm trước mặt hắn, mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn mà nói: “Nào, nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi trong mắt ta đi.”
Kinh Trầm Ngọc bình tĩnh nhìn, Chiêu Chiêu hỏi hắn: “Ngươi xem, bộ dạng hiện tại của ngươi có phải rất hạ tiện hay không?”
Đôi mắt Chiêu Chiêu rất to, rất đẹp, Kinh Trầm Ngọc nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình trong đó.
Nghe thấy nàng hỏi, hắn không có chút phản ứng nào, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như trước, thậm chí còn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến nàng, cũng không cho nàng một ánh mắt.
Chiêu Chiêu trợn mắt há mồm, nhẫn nhịn được đến mức này, quả nhiên không hổ là nam chính cẩu huyết khiến nàng xuyên sách.
Nhìn bộ dạng này của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không thèm để ý đến chuyện gì sao?
Chiêu Chiêu cảm thấy rất khó giải quyết, Kinh Trầm Ngọc cũng không hề kiêng kị nàng, ung dung phá giải Trói Tiên thuật trước mặt nàng, lam quang của Trói Tiên thuật lung lay sắp đổ.
Chiêu Chiêu nóng nảy, xoay người leo lên giường, nằm đè lên người hắn, nói: “Ta phải làm gì đó mới được.”
Kinh Trầm Ngọc vẫn không hề mở mắt, thấy ánh sáng trên người sắp bị phá giải, Chiêu Chiêu lại không thể thật sự gϊếŧ hắn, chờ hắn thoát ra chắc chắn sẽ lại đánh nhau một trận, mà nàng thật sự không phải là người thích đánh nhau.
Trong lúc nguy cấp, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của hắn, vị trí động mạch chủ tràn đầy sức hấp dẫn, khiến máu nàng sôi trào.
Giây tiếp theo, cơ thể như không còn là của nàng nữa, đợi đến khi nàng khôi phục lại lý trí thì hàm răng đã cắn lên cổ hắn.
Hơi thở Kinh Trầm Ngọc trở nên dồn dập, l*иg ngực không ngừng phập phồng, trong miệng Chiêu Chiêu toàn là mùi máu tanh.
Nàng đột nhiên buông ra, đứng dậy, che miệng nhìn người nào đó đã mở mắt, xấu hổ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại có chút không tự chủ được.
Nàng không nhịn được mà nhìn vết thương đang chảy máu trên cổ hắn, trắng muốt cùng đỏ tươi đối lập rõ ràng, Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, ép buộc bản thân nhìn sang chỗ khác, lại nhìn thấy đôi môi của hắn.
Ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như không bị nàng ảnh hưởng chút nào.
Nhưng hơi thở của hắn dồn dập, cắn chặt môi dưới, đến mức cắn rách cả môi, toàn là màu sắc khuất nhục.
Cắn rách cả môi…
“Sao chỗ nào ngươi cũng chảy máu thế.”
Chiêu Chiêu hoài nghi tâm ma như mình có thuộc tính hút máu hay không, khả năng chống cự với máu của Kinh Trầm Ngọc gần như bằng không, vất vả lắm nàng mới từ bỏ cái cổ, hắn lại cắn rách cả môi!
“Lãng phí quá, không được.”
Chiêu Chiêu cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể khống chế bản thân, đôi mắt đỏ hoe cúi xuống.
Kinh Trầm Ngọc lúc này đã thoát ra được một cánh tay, vội vàng ngăn cản Chiêu Chiêu, nhưng lại bị Chiêu Chiêu dùng sức ấn xuống.
“Ngươi đừng nhúc nhích, đều chảy máu rồi, đừng lãng phí, ta cũng có ý tốt thôi.”
Nàng nói năng lộn xộn, tự lừa dối chính mình, đôi mắt chớp liên tục, tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Rõ ràng không muốn nghĩ, nhưng lại không thể khống chế bản thân, sức lực lớn đến mức chính nàng cũng phải giật mình, cứ như vậy đè Kinh Trầm Ngọc xuống, hôn lên môi hắn.