Chiêu Chiêu nảy ra ý định bỏ đi, một làn khói đen xuất hiện sau lưng Kinh Trầm Ngọc, Kinh Trầm Ngọc nhắm mắt lại, thần thức cảm nhận được ma khí quấn thân. Hắn siết chặt nắm tay, đạo bào không gió tự động, nốt chu sa khô khốc giữa mày từ đen chuyển sang đỏ.
Kiếm khí cường đại từ bốn phương tám hướng chậm rãi bao vây, Kinh Trầm Ngọc giơ tay kết ấn Thiên La Địa Võng, pháp ấn màu vàng kim bay lên, từ nhỏ biến thành lớn, đánh thẳng vào sau lưng hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, dùng phương pháp gần như tự hủy hoại mình này, cưỡng ép đánh ma khí trở về.
Chiêu Chiêu suýt chút nữa đã thành công, nhưng lại bị phong ấn trong cơ thể hắn cản ở bước cuối cùng, cả người ngã mạnh về phía sau, phun ra một ngụm máu.
Đứng dậy nhìn lại, trước mắt chỉ còn tuyết địa hoang tàn đổ nát trong linh phủ của hắn, Thái Tố cung đã biến mất.
Nàng không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng ít ra vẫn còn có thể nghe thấy.
Giang Thiện Âm ở bên ngoài Thái Tố cung không đợi được câu trả lời bèn lặp lại một lần nữa: “Giang Thiện Âm - Giang gia Tây Kinh, cầu kiến Kiếm Quân!”
Chiêu Chiêu nghiến răng: “Ngươi cho rằng như vậy là ta sẽ từ bỏ sao? Không thể nào.”
Nàng đứng dậy thử lại, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Lưng đau quá, xương cốt như muốn vỡ vụn, Chiêu Chiêu đã thất bại lần thứ N, Giang Thiện Âm bên kia rốt cuộc cũng gặp được Kinh Trầm Ngọc.
Cửa Thái Tố cung mở ra, sắc mặt Kinh Trầm Ngọc tái nhợt, không chút biểu cảm đứng trong cửa, nhìn xuống nữ tử dưới bậc thang.
Nữ tử búi tóc đơn giản gọn gàng, không có bất kỳ đồ trang sức lòe loẹt nào, chỉ cài một chiếc trâm ngọc phù dung.
Chiếc trâm ngọc trắng nõn trong suốt, phù dung được điêu khắc sống động như thật, càng tôn lên khí chất thanh lệ thoát tục của nàng.
Nàng nhìn thấy hắn, vẻ mặt đầy u sầu, tiến về phía trước một bước, nghĩ đến thân phận hai người cách biệt, lại chưa từng đính ước nên bèn dừng lại.
“Kiếm Quân.” Giang Thiện Âm mặc một bộ đồ tím của đệ tử nội môn Thiên Khung Các, giọng nói vẫn bình tĩnh, “Mạo muội tới đây, xin thứ lỗi.”
Nàng hành lễ, sự hiểu biết về Kinh Trầm Ngọc khiến nàng không mong đợi hắn sẽ đáp lại, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề mà mình đau lòng nhất.
“Ta nhận được thư từ hôn của ngươi.” Nàng lấy thư từ hôn từ trong túi Càn Khôn ra, cố gắng bình tĩnh nói, “Trên này có pháp ấn của ngươi, là thật, không thể là giả được.”
Kinh Trầm Ngọc liếc nhìn thư từ hôn, vẻ mặt thờ ơ, không nói một lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Biết là thật rồi còn đến đây làm gì?
Trước đây Giang Thiện Âm không để ý đến thái độ lạnh lùng, ít nói của hắn, hôm nay lại cảm thấy tính cách này thật sự rất đày đọa người khác, gặp chuyện có thể khiến người ta tức chết.
“Ta muốn biết tại sao?” Nàng khó hiểu hỏi, “Ta đã làm sai điều gì mà ngươi muốn từ hôn với ta?”
Chiêu Chiêu ở trong linh phủ của Kinh Trầm Ngọc nghe thấy nữ chính bất lực hỏi dò, không khỏi ôm lấy trán.
Nữ chính ngốc à, không phải ngươi sai!
Nếu ngươi cứ nhất quyết hỏi ngươi đã làm sai điều gì, vậy thì ngươi sai ở chỗ không làm gì cả!
Bởi vì có hôn ước, lại hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Kinh Trầm Ngọc cho nên cảm thấy tương lai hai người sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, Kinh Trầm Ngọc không tìm ngươi, ngươi cũng không tìm hắn.
Ngay cả quà cáp qua lại ngày lễ tết đều do Kinh gia Nam Lăng chuẩn bị, không phải ý của Kinh Trầm Ngọc, những điều này ngươi rõ ràng biết nhưng cũng không nói gì, bị động muốn chết, có thể thu phục được tên cẩu nam nhân này mới là lạ.
Theo như trong sách viết, tiếp theo Kinh Trầm Ngọc sẽ bắt đầu sỉ nhục Giang Thiện Âm, Chiêu Chiêu là một người cực kỳ ủng hộ nữ chính, lúc đọc sách đã rất tức giận, bây giờ còn phải đến xem trực tiếp, nàng thật sự không cam lòng.
Bên ngoài linh phủ, Kinh Trầm Ngọc chậm rãi mở miệng dưới ánh mắt chờ đợi đầy ẩn ý của Giang Thiện Âm, còn chưa kịp nói ra một chữ thì sắc mặt đã thay đổi.
Bên trong linh phủ, để tránh cho nữ chính bị sỉ nhục trước mặt mình, Chiêu Chiêu quyết định làm gì đó.
Nàng kéo thân thể đau đớn, yếu ớt của mình trở lại bên cạnh sợi thần thức bị trói bởi thuật trói tiên, nhìn thân thể trần trụi trên sợi thần thức, nàng xé đạo bào trên người hắn thành một cái roi, hung hăng quất vào người hắn.
Đây là lần thứ hai nàng đánh nam chính.
Nàng dùng rất nhiều sức lực, ức hϊếp một sợi thần thức nhỏ nhoi, không phải là chuyện khó.
Rất nhanh, trên ngực sợi thần thức của Kinh Trầm Ngọc đã in một vết roi đỏ tươi chói mắt.
Chiêu Chiêu không nghe thấy hắn nói gì bên ngoài, nhưng tuyết trong linh phủ bắt đầu rơi, hơn nữa càng rơi càng lớn nên biết ngay có hiệu quả.
Nàng còn muốn quất thêm một cái nữa thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng, đầy sát khí của Kinh Trầm Ngọc từ bên ngoài truyền đến.
“Không có lý do gì cả.” Hắn gằn từng chữ, “Bổn quân muốn hủy hôn thì hủy hôn, không cần lý do.”