Chương 4

Toàn thân Tô Diệp nổi đầy gân xanh, nhìn từ xa như một quả bóng lông vũ bị xòe ra. Cậu đưa mặt vào đuôi dài của mình, như thể chỉ cần làm vậy là có thể che chắn mọi thứ và quên đi mọi sự việc trước đó.

Khi Tô Diệp đang cảm thấy ngạt thở trong đám lông của chính mình, một âm thanh khác xuất hiện bên tai anh.

"Tiểu điện hạ, ngài chính là tiểu điện hạ phải không?" Giọng nói vui vẻ vang lên, "Ta là Đại Khí Chi Thần, theo lệnh của Tonatiuh đại nhân, đến để chăm sóc ngài."

Tô Diệp ngẩng đầu lên từ đuôi của mình.

Đứng trước mặt cậu là một người có tóc xám lam và đôi mắt thần linh. Người đó nhìn cậu với nụ cười rộng rãi, ánh mắt xanh lam như bầu trời quang đãng, sâu thẳm vô tận.

Tô Diệp có chút chần chừ, lặp lại: "Tiểu điện hạ?"

Người đó đang gọi cậu sao?

Thiếu niên cười càng tươi. Dù Tô Diệp hiện tại chỉ có vẻ như một con mèo con lớn, thiếu niên không hề để ý. Hắn quỳ một chân xuống đất, cố gắng để ánh mắt mình ngang bằng với Tô Diệp.

"Đúng vậy. Ngài là người được Tonatiuh đại nhân mang về, và sau này sẽ tiếp nhận quyền lực Thái Dương, trở thành người lãnh đạo của chúng tôi — thậm chí là chủ nhân của thế giới."

Tô Diệp: …

Không nói đến thì tốt, người đó vừa nói đến điểm này, Tô Diệp cảm thấy có chút bồn chồn.

Cậu hiểu rõ tình hình của mình trong lòng. Dù đến giờ Tô Diệp vẫn chưa hiểu rõ chính xác năng lực thần linh của mình là gì, nhưng không nghi ngờ gì, cậu chắc chắn là một vị Tà Thần! Theo tiêu chuẩn của Tà Thần! Hoàn toàn không có quan hệ gì với Thái Dương chính thần!

Nếu như bị phát hiện rằng cậu thực ra không phải là Thái Dương chủ thần đời tiếp theo, có lẽ Tonatiuh sẽ ngừng cung cấp sự che chở và bảo vệ cho cậu. Chắc chắn cậu sẽ lại phải trở về với tình trạng như trước đây, giống như trong chảo dầu của Tu Lạc Al?

Chỉ cần nghĩ đến điều này, Tô Diệp cảm thấy ngay cả lông trên đuôi cũng dựng đứng lên.

Không được, tuyệt đối không được! Cậu đã vất vả mới nắm giữ được cơ hội lần thứ hai, thậm chí là trở thành thần linh sinh mệnh, làm sao có thể để đời mình kết thúc một cách tùy tiện như vậy được?

Tô Diệp vẩy vẩy đuôi, bắt đầu thăm dò người trước mặt và hỏi dò: "Thái Dương?"

Khi cậu được sinh ra, trí nhớ của cậu không có thông tin liên quan đến vấn đề này, vì vậy cậu có thể hỏi thử xem.

May mắn là dự đoán của Tô Diệp đúng, hắn không bởi vì câu hỏi của Tô Diệp mà sinh nghi ngờ, ngược lại còn kiên trì giải thích tình hình hiện tại cho Tô Diệp.

—— Như Tô Diệp đã hiểu từ trước, đây là một thế giới thần linh.

Trong tất cả các thần linh, Thái Dương là tồn tại cao quý và chói sáng nhất, tức là các thần chi vương. Dù là các thần trên trời hay các Tà Thần dưới trần, tất cả đều phải thực hiện mệnh lệnh của Thái Dương. Trong nhân gian, Thái Dươngcũng nắm giữ quyền lực rộng lớn nhất.

Thế giới đã trải qua bốn lần tái sinh và bốn lần hủy diệt.

Mỗi kỷ nguyên mới đều có một Thái Dương mới ra đời. Trong suốt thời đại tiếp theo và kỷ nguyên trước đó, thế giới luôn được soi sáng và dẫn dắt bởi Thái Dương.

“Và Tonatiuh đại nhân chính là Thái Dương của kỷ nguyên thứ năm,” Đại Khí Chi Thần tuyên bố với vẻ kiêu hãnh, “Ngài là vị vua mà chúng ta tôn kính nhất.”

“A, đúng rồi —”

Có lẽ vì vẻ ngoài như một thiếu niên, nên Đại Khí Chi Thần không có chút gì giống như một thần linh đã sống hàng ngàn năm. Ngược lại, hắn lại tỏ ra nhẹ nhàng và hoạt bát như một thiếu niên thực thụ.

Hắn giang hai tay ra, nâng đỡ Tô Diệp dưới nách và nhấc bổng lên.

"Tiểu điện hạ, ngài không muốn chuyển hóa thành hình người sao? Hay ngài vẫn thích hình dạng thần thoại của chính mình?" Khi nói đến đây, âm thanh của Đại Khí Chi Thần có chút hứng khởi, "Nếu thế, ta sẽ tự tay làm một chỗ nghỉ ngơi cho ngài! A không, xin cho phép ta tự tay chế tạo nơi nghỉ ngơi cho ngài!"

Tô Diệp rát là vi diệu.

Tên này vừa mới nói gì? Hắn hoàn tioàn đem ý tưởng từ nội tâm nói ra hoạch tẹt như vậy hả? Hắn thật sự coi mình là một con mèo?

“Không cần đâu,” Tô Diệp nhanh chóng từ chối đề nghị của Đại Khí Chi Thần, “Chỉ cần sắp xếp cho ta một căn phòng bình thường là được rồi.”

“A, vậy cũng tốt,” Đại Khí Chi Thần nhìn có vẻ hơi thất vọng.

Tô Diệp dừng lại một chút, rồi lại ngừng một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ta phải làm thế nào để có thể hóa thành hình người?”

Đại Khí Chi Thần không ngờ rằng Tô Diệp sẽ hỏi một vấn đề như vậy, vì theo lý thuyết, mọi vị thần linh đều có thể tự nhiên hiểu rõ và điều khiển năng lực của mình, như một bản năng chảy trong cơ thể.

Thế nhưng, tính cách của Đại Khí Chi Thần vốn dĩ thẳng thắn và sôi nổi, vì vậy hắn không nghi ngờ câu hỏi của Tô Diệp, mà thật lòng giải thích: “Ngài hãy tưởng tượng sức mạnh trong cơ thể kéo dài ra bên ngoài, trước tiên [ầm] một cái, rồi sau đó sẽ [phốc phốc] mà triển khai, thế là xong!”

Tô Diệp: ... Hắn đang nói tiếng người sao?

Nhưng đến nước này, Tô Diệp đành phải ép buộc mình thử làm theo lời Đại Khí Chi Thần.

Trước tiên "Ầm" một cái, sau đó "Phốc phốc"...

Tô Diệp vốn nghĩ rằng đó chỉ là cách nói phóng đại, nhưng khi cậu thực sự tưởng tượng trong đầu làm theo, một luồng hơi ấm kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong cơ thể. Ngay sau đó, không hề có dấu hiệu báo trước, Tô Diệp phát hiện tầm mắt của mình bất ngờ trở nên cao hơn hẳn.

Cậu quay đầu nhìn, phản chiếu trên tấm kính trong suốt là bóng dáng của chính mình. Đó là hình ảnh một thiếu niên với mái tóc dài màu bạc và đôi mắt màu tím. Bên mí mắt phải xuất hiện ba hoa văn hình thoi xếp thẳng hàng, cùng màu với đôi mắt. Từ mái tóc của cậu, những chiếc tai vươn ra như đôi cánh chim đang xòe rộng.

Trên đầu cậu đội một chiếc mũ dạ màu tím đen, trang trí với những chùm hoa lam và đá quý tím, trông như đôi cánh bướm. Cậu mặc bộ trang phục kết hợp giữa màu xanh lam, tím và đen, dưới chân là đôi giày bó nhỏ gọn ôm sát.

"..." Tô Diệp nhắm mắt, rồi lại nhắm mắt thêm lần nữa.

Ngay cả chính cậu khi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh một thoáng, khuôn mặt mang đậm vẻ tà khí. Dù nhìn thế nào, hình dáng này cũng không hề liên quan đến "Chính Thần", mà lại chuẩn đến mức có thể được đưa vào sách giáo khoa như hình mẫu của một Tà Thần.

" Đại Khí Chi Thần" Tô Diệp chân thành hỏi, "Nếu Tonatiuh nhìn thấy ta trong bộ dạng này, liệu có thực sự không ném ta ngay vào hàng ngũ Tà Thần không?"

Tà Thần chi lĩnh là nơi các Tà Thần thường ngày lui tới và tạm thời cư trú, tụ tập.

"Ngài đang nói gì vậy?" Đại Khí Chi Thần tỏ rõ vẻ kinh ngạc trước câu hỏi của Tô Diệp. "Tonatiuh đại nhân làm sao có thể làm như thế được?"

"Tiểu điện hạ, tuy rằng thời gian ta hầu hạ bên cạnh Tonatiuh đại nhân không quá dài, nhưng cũng đã vài ngàn năm rồi. Ta chính mắt chứng kiến Tonatiuh đại nhân mong chờ sự xuất hiện của ngài như thế nào."

Hắn hết sức chăm chú nói với Tô Diệp: "Nếu như Tonatiuh đại nhân là Thái Dương của kỷ nguyên thứ năm, thì đối với ngài ấy, ngài chính là Thái Dương của ngài ấy."

Đại Khí Chi Thần thực ra chỉ muốn động viên Tô Diệp không cần lo lắng, nhưng điều hắn không ngờ là sau khi nghe xong, Tô Diệp lại càng thêm sầu lo.

Ngươi nói rất hay, nhưng xin ngươi đừng nói nữa.

Bởi vì tiền đề của tất cả những gì ngươi vừa nói là... ta thật sự là một Thái Dương thần linh sao!!!