" Ngươi là ai?" tiếng Băng Cơ sắc lạnh vang lên, nàng ngồi trên chiếc ghế dựa nhìn về cái tên đang bị trói trước mặt. Kế bên là Hiểu Lam đang nhản nhã uống trà ăn đậu phộng thưởng thức kịch vui.
Tên kia chỉ đưa ánh mắt giận giữ về phía Băng Cơ miệng bị nhét miếng khăn không biết ở đâu đưa tới. Ánh mắt Băng Cơ trêu trọc nhìn hắn tay cầm chiếc hộp nhỏ xoay xoay vài cái, xung quanh chiếc hộp xuất hiện những dụng cụ sắc nhọn.
Nàng ấy rút một thanh dao mỏng chỉ dài tầm một ngón tay nhìn hắn ta cười," ngươi xem cái lưỡi dao này rất mỏng đúng không? Còn rất sắc nữa. Nếu như ta lóc từng miếng da mặt của ngươi, từng miếng, từng miếng mỏng như tờ giấy. Hay là thử cái khác, lâu rồi ta không được thấy người sống đi trên lưỡi dao, thôi thì lưỡi dao quá nhàn chán đi trên than nóng tốt hơn." Nói rồi nàng ta nhìn qua Hiểu Lam vui vẻ hỏi:" Ngươi muốn thế nào. Cho ý kiến đi chứ."
Hiểu Lam đưa con mắt lười biếng nhìn nàng ta trả lời:" Ta không muốn thấy máu. Đang ăn, muốn hành chết thì đem chỗ khác." Băng Cơ ỉu xìu nhìn qua cái tên nằm trên đất im lặng một hồi:" Thôi được, không máu thì không máu. Hai người các ngươi kiếm cho ta một cái nồi lớn. Ta muốn nấu chín hắn."
Tên kia nghe vậy rùng mình một cái đưa mắt hoảng sợ nhìn Băng Cơ lắc đầu, liên tục. Hiểu Lam nghe vậy rớt luôn hạt đậu phộng đang bỏ vào miệng kinh ngạc hỏi:" Hắn có phải đường tăng, ăn vào là bất tử đâu mà ngươi đi nấu hắn. Thôi đi nấu rồi lại tốn công mang tiêu hủy."
Băng Cơ chán nản nói:" Thế này không được, thế kia không xong. Thôi cho ăn thuốc độc chết cho nhanh." Hiểu Lam gật đầu còn tên kia đưa mắt nhìn hai người bọn họ lắc đầu cầu xin. Hắn chỉ lầm lỡ đi tới đó thôi, sao giờ thành ra sắp xuống hoàng tuyền luôn rồi.
Cả người dãy dụa, cổ họng phát lên giọng "ư..ư" nhìn Băng Cơ, nàng ấy nhìn hắn ta cười nhẹ từ tay áo lấy ra một chiếc lọ sứ trắng. Hiểu Lam nhìn cảnh tượng trước mặt muốn cười mà cười không nổi đưa tay giữ Băng Cơ, gằn giọng:" Được rồi, được rồi. Cho hắn ta nói đi"
Vừa nghe được câu này, hắn ta mừng rỡ đưa mắt cảm tạ Hiểu Lam. Băng Cơ tiếc nuối đặt lọ sứ lên bàn rồi lấy chiếc khăn ra khỏi miệng hắn ta.
"Tôi là Cảnh Lâm, chỉ là vô tình trụ lại chùa một đêm. Hôm qua bất quá đi dạo, đã mạo phạm cô nương. Mong cô nương tha tội." Trong mắt đã không còn lo sợ, chỉ còn lại ý kiên định, xem ra hắn ta nói đều là thật.
Miệng mấp máy lập lại:" Cảnh Lâm… Cảnh.. Lâm" đột nhiên như nhớ ra cái gì Hiểu Lam vội kéo Băng Cơ lại nói nhỏ:" Cảnh Lâm không phải còn trai minh chủ sao?. Là anh trai cùng cha khác mẹ với nữ chính."
Băng Cơ nghe vậy thì kêu lên một tiếng cười cười:" Nếu giờ ta gϊếŧ người diệt khẩu được không. Cũng chưa ai biết mà."
Nàng đưa tay ký đầu nàng ta một cái nghiêm giọng nói: "Thả hắn ra đi. Chính hắn là người tìm thấy Trần đại tiểu thư đó. Đừng có tùy hứng."
Băng Cơ xoa xoa cái đầu, khó chịu:" Được thôi. Nghe ngươi"
" Sư tỷ, sư tỷ" bên ngoài tiếng gọi của Thiên Vũ nói vào. Hai nàng nhìn nhau một cái, Băng Cơ túm cổ áo của Cảnh Lâm kéo vào một góc, nhét lại miếng vải vào miệng rồi quay ra mở của cho Thiên Vũ.
Thiên Vũ nghĩ là sư tỷ liền vui vẻ nhìn, phát hiện người trước mặt là Băng Cơ liền lùi lại vài bước lắp bắp:" Cô, sao lại ở phòng sư tỷ. Sư tỷ đâu?"
Băng Cơ cười cười đưa tay véo hai má của Thiên Vũ, hắn liền né qua nhưng làm sao tránh được cái ma trảo đó chứ. Nàng ta véo hai má đến khi đỏ ửng mới thỏa mãn buông ra, " Phía sau kìa. Mau vô thôi!"
Thiên Vũ đưa tay xoa xoa má rồi đi vào trong thấy sư tỷ đang ngồi uống trà bình thản liền tỏ vẻ bị hại chạy đến, " Sư tỷ ~" Hiểu Lam nhìn hắn cười nhẹ xoa đầu, " Được rồi, không sao mà! Nhưng sao lại qua đây.?"
Lúc này hắn mới nhớ ra cái gì đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi mở miệng nói, “ Trần nhị tiểu thư tới, nàng ta nói muốn gặp sư tỷ!”. Hiểu Lam gật đầu một cái đưa mắt nhìn vào góc phòng, “Được rồi, lát nữa tỷ sẽ ra, đệ cùng Liễu Giai tiếp đãi nàng ta dùm tỷ”
Một hồi lâu sau, nàng cùng Băng Cơ bước ra khỏi phòng đã thấy Trần Như cùng hai thị nữ ngồi đợi bên dưới.
“ Đúng như cô nói, tất cả những cô gái đó đều bị nhốt cùng chung một chỗ nhưng…” Trần Như nhìn Hiểu Lam lên tiếng. Nàng mừng rỡ hỏi lại, “ Có việc gì sao?”, ánh mắt Trần Như rơi xuống người Băng Cơ hơi chần chừ rồi mới nói tiếp, “ Ở đó không có đại tỷ và những tên kia không nói được người chủ mưu, tất cả chỉ là một lũ hám lợi.” ánh mắt nàng ta hiện lên sự tức giận khi nhắc đến bọn chúng.
Băng Cơ nhìn nàng ta nghi hoặc kéo Hiểu Lam ra một bên nói nhỏ, “ ngươi xem, hình như có cái gì rất lạ. Chỉ sợ e là chuyện này không đơn giản rồi!”
Hiểu Lam im lặng suy nghĩ một hồi đưa mắt nhìn lên trên phòng ra ám hiệu với Băng Cơ, nàng ấy nhìn theo hướng mắt của Hiểu Lam gật đầu một cái rồi bước lên phòng. Không lâu sau Băng Cơ kéo theo một người ra cửa chuẩn bị nhấc lên ném xuống, người bên dưới nhìn mà kinh hãi lắc đầu liên tục. Thiên Vũ vội kéo Liễu Giai chắn trước mặt đưa mắt ra hóng chuyện. Nhìn những khuôn mặt đang sợ hãi phía dưới nàng đành đặt hắn ta xuống chân, đá một cái lăn vài vòng xuống cầu thang dừng lại bên dưới chân Hiểu Lam.
Nàng lắc đầu bó tay với cô bạn bạo lực này, không biết cái tên này làm gì mà để cô ấy ghim sâu vậy không biết. Lấy tay cởi trói cho tên kia, dựng cả người hắn lên ghế rồi nhìn Trần Như, “ hắn có thể biết đại tiểu thư ở đâu đấy!”
Trần Như ngạc nhiên nhìn cái tên còn đang ngất xỉu trước mặt nghi ngờ, nhìn kỹ một hồi nàng ta mới ngạc nhiên kêu lên, “ Cảnh Vũ sư huynh”. Băng Cơ đang từ từ chậm rãi đi xuống hỏi, “ Cô biết hắn ta à, vậy được thôi cho cô đấy!” Hiểu Lam nghe được liếc mắt nhìn nàng ấy, “ Rồi ngươi làm hắn như này thì sao mà tra với hỏi hử?” Băng Cơ cười cười đưa tay lấy ra hộp đạo cụ nhỏ, rút con dao mỏng, một tay cầm lấy tay hắn cứ nhẹ vào đầu ngón tay. Cảm giác đau nhói truyền đến khiến hắn ta tỉnh lại.
Mắt ngơ ngác nhìn người xung quanh, bất chợt thấy mặt Băng Cơ phóng lớn Cảnh Vũ giật mình cả người té xuống đất, tay chỉ vào nàng ấy miệng không ngừng nói, “ quỷ, cô ta là ác quỷ!”. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng ấy, Băng Cơ liền đưa con dao mỏng nở nụ cười quỷ dị, “ Ngươi còn nói một từ nữa thì lưỡi của ngươi sẽ biến mất.” Hắn ta sợ hãi im miệng, run run lắc đầu đưa mắt nhìn xung quanh chợt nhìn thấy Trần Như liền chạy lại phía nàng ta.
Trần Như thấy sư huynh của mình như vậy ngạc nhiên, nhìn Băng Cơ ánh mắt giận dữ, rút kiếm hướng nàng mà đâm tới. Tất nhiên Băng Cơ cũng đâu sợ từ nàng né từng đường kiếm bay tới còn không ngừng đưa mắt trêu trọc. “ keng” Đưa tay nhẹ nhàng từ bên eo lấy ra đoản đao chạm vào thanh kiếm đang tới, mũi kiếm bị va chạm hơi lệch so với đường đi ban đầu. Trần Như nhanh chóng giữ chặt vòng tay chém xuống dưới. Cả người Băng Cơ ngả ra sau, hai tay chạm đất chân dùng lực đá lên cánh tay nàng ta.
Trần Như lùi lại vài bước lắc lắc cổ tay rồi nắm chặt thanh kiếm lao tới, Băng Cơ thấy vậy khóe miệng nhếch lên một cái khinh bỉ xoay xoay đoản nhanh chóng lao đến. Nàng cúi người né tránh mũi kiếm giống như đã quá quen thuộc với đường kiếm, cả người nhanh chóng vòng ra phía sau, đạp một cái vào đầu gối khiến Trần Như lao người ngã về trước. Một tay nhanh chóng giữ lấy eo nhỏ, một tay cầm đoản dao dừng bên cổ nàng ta, Băng Cơ nở nụ cười nhẹ giọng đùa giỡn, “ Sao nào Trần nhị tiểu thư, còn muốn đánh tiếp không?”
Bỗng mặt Trần Như hơi đỏ lên, nàng nhanh chóng thoát ra khỏi tay Băng Cơ, miệng ấp úng, “ Ngươi …ngươi….” không nghĩ được từ gì nàng ta đành bước tới kéo Cảnh Vũ đang ngồi một bên rời khỏi quán trọ.
Hiểu Lam nhìn cảnh tượng trước mắt lắc đầu thở dài, Băng Cơ vui vẻ ngồ xuống bàn uống chén trà nhìn ba người trước mặt. Còn đang vui vẻ uống trà thì Thanh Lâm một trong những thuộc hạ xuất hiện nói nhỏ với nàng ta điều gì. Ánh mắt nàng ấy liền sợ hãi nhìn xung quanh, Hiểu Lam nhìn cái biểu cảm sợ hãi kia thì chín phần nàng đoán được người đó đã trở về.